Anh Ấy Nói Thật [...] – Chương 1

Trong một chương trình thực tế, tôi bị yêu cầu gọi điện cho ảnh đế để mượn tiền.

Gọi ba lần, cả ba đều bị cúp máy.

Giữa một đám người đang chế giễu cười nhạo, ảnh đế lại run giọng gửi đến một đoạn ghi âm.

“Đừng... đừng gọi cho anh.”

“Anh uống rượu rồi, sợ nói sai điều gì.”

“Anh sợ mình không nhịn được mà nói... anh nhớ em nhiều lắm.”

“Có thể... quay lại bên anh được không...”

Dân mạng chấn động.

Tìm kiếm nóng bùng nổ.

1

Tôi là một nữ minh tinh tai tiếng trong giới giải trí, được mời tham gia một chương trình thực tế phát sóng trực tiếp.

Phân đoạn đầu tiên của chương trình là chơi khăm, yêu cầu 5 khách mời lần lượt gọi điện cho ảnh đế hot nhất hiện tại – Phó Hành Việt – để mượn tiền.

Phó Hành Việt nổi tiếng trong giới là người lạnh lùng ít nói.

Bình thường rất kiệm lời, nhưng nếu có ai cầu xin giúp đỡ, chỉ cần không quá đáng, anh ấy đều sẽ giúp.

Chính vì vậy, để tăng sức hút cho chương trình, đạo diễn liền cho 5 người lần lượt gọi Phó Hành Việt để vay tiền.

Thứ tự gọi điện được quyết định bằng cách rút thăm, và tôi rút trúng... người cuối cùng.

Vì xưa nay luôn mang tiếng xấu, dân mạng thi nhau cười nhạo:

【Người gọi càng về sau càng dễ bị anh Phó nhận ra là trò lừa, chị đại Thẩm xui rồi nha!】

【Ai thèm xem cô ta chứ? Tôi chỉ mong chờ Nhiên Nhiên gọi cho anh Phó để phát "cẩu lương" thôi!】

Người rút trúng đầu tiên là tiểu hoa đán đang hot – Lâm Y Nhiên – chỉ khẽ mỉm cười thẹn thùng.

“Hành Việt tối nay hình như có tiệc xã giao, không biết có nghe máy không.”

Câu nói khiến dân mạng càng thêm sục sôi.

【Trời đất ơi! Nhiên Nhiên còn biết cả lịch riêng tư của anh Phó, không yêu thì là gì!!!】

Lâm Y Nhiên e thẹn bấm gọi, chưa tới 30 giây đã có người bắt máy.

Nghe cũng có thể đoán được bên kia hơi ồn.

Nhưng giọng của người đàn ông vẫn rõ ràng.

“Có chuyện gì sao?”

Lâm Y Nhiên hơi ngượng ngùng nói: “A Việt, có thể cho em mượn một ít tiền không?”

“Bao nhiêu? Lát nữa anh chuyển cho.”

Không hề do dự.

Phó Hành Việt trả lời cực kỳ dứt khoát.

【Trời đất quỷ thần ơi! Trả lời tự nhiên như vậy là sao? Mượn tiền? Rõ ràng là chiêu trò của mấy cặp đang yêu thôi!】

【Hai người này ngọt quá đi mất! Nhiên Nhiên còn gọi anh Phó là A Việt nữa kìa, muốn xỉu ngang!】

【Anh Phó đúng là cưng chiều Nhiên Nhiên quá đi, thậm chí còn chẳng cần biết cụ thể bao nhiêu tiền đã đồng ý chuyển rồi! Anh ơi tỉnh táo chút đi, yêu đến lú rồi!】

Các khách mời khác cũng rộ lên trêu chọc.

Lâm Y Nhiên đỏ mặt, không nói gì thêm.

Sau khi Lâm Y Nhiên mở màn, mấy người sau đều thực hiện khá suôn sẻ.

Chỉ là theo số người tăng dần, sự kiên nhẫn của Phó Hành Việt cũng giảm đi từng chút một.

Đến người thứ 4, anh đã có thể đoán trước và hỏi ngược lại:

“Cậu cũng muốn vay tiền à?”

Khiến cả trường quay cười ồ lên.

Còn đối với tôi – người cuối cùng gọi điện – mọi người càng thêm mong chờ.

Sau khi đã có 4 người gọi cho Phó Hành Việt, mà tôi lại nổi tiếng với hình tượng tệ hại, vậy nếu tôi tiếp tục gọi... phản ứng của anh ấy sẽ là gì đây?

2

Dưới ánh mắt hóng chuyện của mọi người, tôi bấm gọi cho Phó Hành Việt.

Nhưng chuông mới đổ được hơn mười giây thì bị ngắt đột ngột.

Chỉ còn lại tiếng tút tút bận máy vang lên.

Hoàn toàn khác với tình huống của bốn người trước.

Cả trường quay đều ngơ ngác.

“Sao vậy?”

“Bị cúp máy à?”

“Hình như là vậy...”

Mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán.

Bị đạo diễn ra hiệu bằng ánh mắt, tôi đành cắn răng gọi thêm hai lần nữa.

Vẫn là kết quả y chang.

Hiển nhiên, không phải trùng hợp.

Cả ba lần, đều bị anh ấy chủ động tắt máy.

Dân mạng thì cười muốn lật bàn phím.

【Đ* má, không ngờ anh Phó cũng ghét chị đại Thẩm dữ vậy?! Bốn người kia mượn tiền thì cho mượn, tới lượt chị ta thì không thèm bắt máy phát nào luôn, haha chết mất!】

【Cũng dễ hiểu thôi, anh Phó nổi tiếng tốt bụng nhưng chẳng ai muốn dính dáng tới người có đủ loại phốt như chị ta cả. Cúp là đúng rồi!】

【Thẩm Hạ mau tự rút lui đi cho lẹ, lên show làm trò cười cho thiên hạ, nhục dùm luôn á trời...】

Trước máy quay, tôi nắm chặt điện thoại, không biết phải làm sao.

Tôi đoán được anh ấy sẽ không cho tôi mượn tiền.

Nhưng không ngờ... anh lại không thèm nghe máy.

Có lẽ thấy không khí hiện trường quá ngượng ngùng, đạo diễn cuối cùng cũng không bảo tôi gọi tiếp nữa.

Lâm Y Nhiên bước tới, lo lắng hỏi tôi:

“Sao lại vậy? A Việt không biết số này là của chị à?”

Tôi lắc đầu.

“Anh ấy biết.”

Phó Hành Việt có thể chặn tôi, có thể xóa tôi.

Nhưng số điện thoại của tôi... anh ấy không thể không nhận ra.

Bởi đuôi số của tôi, là ngày sinh nhật anh ấy – tôi đã cố ý chọn khi chúng tôi còn yêu nhau.

Sau khi chia tay, tôi vẫn chưa từng đổi.

Thấy tôi phủ nhận, Lâm Y Nhiên rất ngạc nhiên.

“Vậy tại sao anh ấy lại...”

Phần sau không cần nói cũng hiểu.

Tại sao lại từ chối bắt máy?

Liên tục ba lần?

Anh ấy... phải ghét tôi đến cỡ nào?

Tôi nghĩ ngợi một lát.

Thật ra tôi cũng không biết.

Chắc là... anh ấy không muốn dây dưa với bạn gái cũ nữa.

3

Vì tôi không gọi được cho Phó Hành Việt, trò chơi lần này đành kết thúc giữa chừng.

Các khách mời khác bắt đầu khéo léo chuyển chủ đề sang chuyện phiếm.

Nhân viên cũng bước đến ngắt kết nối giữa điện thoại và mic của tôi.

Nhưng điện thoại tôi vẫn chưa tắt màn hình.

Có thể là do bị chạm nhầm khi cầm, đột nhiên... một đoạn ghi âm bắt đầu phát lên.

“Tiểu Hạ, đừng... đừng gọi cho anh nữa.”

Là một giọng nam hơi run rẩy.

Dù câu chữ nghẹn ngào, phát âm cũng không rõ ràng cho lắm.

Nhưng với việc đã có bốn người gọi cho anh trước đó, giọng nói này... lúc này đây, dễ nhận ra vô cùng.

Mọi người ở đó đều sững người, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Tôi cũng đơ toàn tập.

Nhưng đoạn ghi âm vừa phát ra là hệ thống tự động chạy.

Và điện thoại vẫn tiếp tục phát tiếp.

“Anh uống rượu rồi, sợ nói sai điều gì.”

“Anh sợ mình không kìm được.”

“Anh sợ mình không kìm được mà nói với em... anh nhớ em nhiều lắm.”

“Nhớ đến mức trái tim đau nhói.”

“Anh sợ mình không nhịn được mà nói với em, anh yêu em...”

“Có thể... quay về bên anh được không...”

Giọng Phó Hành Việt run rẩy, mang theo một nỗi tủi thân và tan vỡ không thể diễn tả bằng lời.

Mic thu âm khuếch đại giọng nói của anh.

Từng chữ, từng câu, vang lên rõ ràng, len lỏi vào tai từng người có mặt tại trường quay.

Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Họ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, khó tin.

Lâm Y Nhiên cũng thử dò hỏi:

“Cái này... là giọng của ai vậy?”

Tôi lập tức bấm tắt âm thanh, khóa màn hình điện thoại rồi nhét vào túi.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc pha chút hiếu kỳ của mọi người, tôi đành cắn răng nói cứng:

“Một người bạn.”

Đó là giọng ai, thực ra quá dễ nhận ra rồi.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể thừa nhận.

Nếu để dân mạng moi được chuyện tôi từng hẹn hò với Phó Hành Việt...

Hơn nữa... là tôi chia tay anh ấy.

Tôi không dám tưởng tượng nếu sự thật bị lộ ra, tôi sẽ bị dân mạng mắng chửi đến mức nào.

Chỉ có thể lặng lẽ nép vào rìa khung hình, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

May mà mọi người ở đây đều khéo léo, không tiếp tục truy hỏi.

4

Trong lúc nghỉ giữa buổi ghi hình, tôi lén mở điện thoại.

Mới phát hiện chuyện lúc nãy đã leo lên top tìm kiếm.

【Ai nói cho tôi biết đi, đoạn ghi âm đó rốt cuộc có phải do Phó Hành Việt gửi không?】

【Nghe kỹ một chút thì thấy giọng trong đoạn đó hơi khác so với cuộc gọi lúc trước.】

【Nghe cái đầu mày á, khác là vì Phó Hành Việt lúc gọi điện thì cố ép giọng lạnh lùng, còn lúc thu âm thì sụt sùi nghẹn ngào nên mới khác. Giọng đó chắc chắn là ảnh!】

【Cứu tôi với... ảnh còn nghẹn ngào nữa... nghĩ tới chuyện anh Phó lại là vì Thẩm Hạ mà thành ra thế này, tôi chỉ muốn gi.ết người! 👤】

【Đúng vậy, Phó Hành Việt bị gì vậy? Anh nói anh nhớ chị đại Thẩm? Anh còn yêu chị ta? Tôi xin hỏi Nhiên Nhiên của chúng tôi có chỗ nào không xứng đáng hả trời?!】

【Mấy người thôi đi có được không? Ai xác nhận giọng đó là của Phó Hành Việt chứ???】

【Đúng rồi, chỉ là một đoạn ghi âm thôi mà. Thời buổi AI phát triển thế này, ai biết được có phải chiêu trò mới của Thẩm Hạ để tạo phốt không?】

【......】

Nhìn dân mạng cãi nhau chí chóe, tôi lại lặng lẽ tắt điện thoại.

Cũng may vẫn còn vài người giữ được cái đầu lạnh, không thì tôi đã bại lộ sạch rồi.

Đang suy nghĩ, Lâm Y Nhiên bỗng bước đến sau lưng tôi.

“Vừa rồi... người đó không phải A Việt chứ?”

Cô ấy đột ngột lên tiếng khiến tôi giật cả mình.

Tôi và cô ta là hai thái cực trong giới giải trí, bình thường cũng chẳng thân thiết gì.

Tôi lưỡng lự, không biết nên trả lời sao.

Cô ấy lại chủ động nói tiếp:

“Dù sao thì tôi chưa từng nghe nói, A Việt từng yêu ai cả.”

Đến lúc này mà tôi còn không hiểu ngụ ý của cô ta, thì đúng là đầu óc có vấn đề.

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...