Câu Lạc Bộ Bắt [...] – Chương 1

Tôi mở một câu lạc bộ bắt gian dưới danh nghĩa ẩn danh, chuyên giúp các bà vợ chính thất tóm cổ tiểu tam.

Từ ngày khai trương, đơn đặt hàng tới tấp, tiền kiếm được đầy tay, đánh đâu thắng đó, đánh xong lại còn được tặng hoa.

Mấy bà vợ đều gọi tôi là Sherlock Holmes trong giới bắt gian, là bà tổ phá mặt đàn ông tồi.

Cho đến một ngày, tôi nhận được một đơn hàng khẩn cấp.

【Chào chị, em nghi bạn trai em đang ngoại tình với người phụ nữ này.】

Làm nghề này bao năm, tôi cứ nghĩ mình đã nhìn đủ trò đời, chẳng còn gì khiến mình bất ngờ nữa.

Nhưng khi mở đoạn video ra, thấy mình đang cùng chồng ngồi ăn trong nhà hàng, tôi thật sự chết lặng.

1

Sau khi kết hôn, vì quá buồn chán, tôi lén mở một câu lạc bộ bắt gian, dân tình gọi vui là “dịch vụ tóm tiểu tam”.

Tôi luôn làm việc theo nguyên tắc: tiểu tam thì tát một cái, đàn ông cặn bã phải đánh luôn combo mười tám chưởng.

Bàn tay thép của tôi đã đập tan biết bao cuộc hôn nhân dối trá, cũng từng chứng kiến không ít bộ mặt trần trụi của cuộc đời.

【Thám tử ơi, làm ơn giúp tôi tóm con yêu tinh này với.】

【Bao nhiêu tiền cũng được, tôi muốn biết ngay khách sạn mà chồng tôi đang hú hí với con nhỏ đó!】

【Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Con đàn bà rẻ tiền này cũng dám nhòm ngó đàn ông của bà à? Tao phải lột da hai đứa chúng mày!】

Khách hàng của tôi đủ kiểu: có vợ của gay bị lừa dối suốt mười năm trời, có “phượng hoàng nam” vừa ăn bám vừa ra vẻ, có cả ông già gần đất xa trời vẫn bao cùng lúc ba cô bồ.

Vì thế, từ ngày mở tiệm, đơn hàng tăng vùn vụt, lời khen nhiều đến mức tôi phải mở thêm folder để lưu lại.

Đã quen mắt với trăm ngàn chuyện đời tréo ngoe, tôi cứ nghĩ mình đã tu luyện thành chính quả, chẳng còn gì khiến lòng dao động nữa.

Cho đến đêm hôm đó, khi tôi mở đơn hàng mới giữa đêm khuya—mọi thứ hoàn toàn sụp đổ.

【Chào chị, em nghi bạn trai mình đang cặp kè với một bà già!!!】

Tôi nhấn mở video. Trong màn hình là tôi và chồng cách đây vài ngày, đang ngồi ăn trong một nhà hàng nhỏ.

Tôi chết lặng.

Hít một hơi thật sâu, tôi cố giữ bình tĩnh. Có thể chỉ là hiểu lầm. Phải xác minh đã. Tôi gõ tin nhắn trả lời:

【Chào bạn, để tiến hành điều tra, bên mình cần xác minh danh tính. Phiền bạn gửi ảnh chụp chung với người yêu giúp mình nhé.】

Tin nhắn báo “đã xem”, chưa tới một phút sau, ảnh được gửi tới.

Tôi tay run run nhấn vào, phóng to ảnh lên. Dụi mắt một cái, rồi lại nhìn thật kỹ.

Không hề nhìn nhầm. Người đàn ông đang ôm hôn một cô gái trẻ trong khách sạn kia… chính là chồng tôi — Cố Minh Thịnh.

Gương mặt nghiêng đó, dáng người quen thuộc đó, tư thế thân mật đến nghẹt thở đó.

Tôi nhắm mắt lại, không dám tin đây là sự thật.

Chuyện này là sao?

Tôi – Vệ sĩ hôn nhân Diệp Thời Lam – bao năm nay cần mẫn bắt tiểu tam, bất chấp mưa gió, chưa từng ngơi nghỉ.

Vậy mà cuối cùng lại để chính sân sau nhà mình bốc cháy, bản thân trở thành kẻ “vừa ăn cướp vừa la làng”?

Không! Không đúng! Tiểu tam cái gì mà tiểu tam — tôi mới là vợ hợp pháp, có giấy đăng ký hẳn hoi nhé!

Nhìn chằm chằm vào ứng dụng bắt gian, nơi đang hiện lên avatar nhấp nháy cùng hàng loạt tin nhắn mới từ khách hàng, tôi chỉ thấy đầu óc ong ong.

Một cô gái trẻ đang dốc hết nỗi lòng:

【Em tên là Tô Tâm Vũ, vừa mới tốt nghiệp đại học. Hình như vị hôn phu của em đang ngoại tình.】
【Video này là bạn em làm thêm ở nhà hàng gửi cho em. Em xem đi xem lại mấy lần rồi, họ không giống chị em gì cả, cũng không giống bạn bè. Thân mật lắm!】
【Hu hu hu chị nhất định phải giúp em điều tra rõ. Em sắp đính hôn rồi, mà bạn trai em thì lại như vậy… Cái bà lớn tuổi kia là ai vậy chứ?!】
【Chị ơi… chuyện này có phải là thật không?!】

Nhìn cái biểu tượng cảm xúc đỏ chót đầy giận dữ hiện trên màn hình, tôi cúi đầu nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình.

Em gái à, so với em, chị càng muốn hỏi một câu hơn: rốt cuộc cái gì mới là thật?

2

Năm nay là năm thứ bảy tôi và Cố Minh Thịnh kết hôn.

Chúng tôi yêu nhau từ đại học, tốt nghiệp liền đăng ký kết hôn.

“Ngứa ngáy bảy năm” trong hôn nhân, quả thực không chỉ là một lời nguyền…

Tôi trơ mắt nhìn cuộc hôn nhân của mình từ mặn nồng như keo sơn trở thành xã giao nhạt nhẽo như nước lã.

Cũng vì quá nhàm chán, tôi mới lén mở một câu lạc bộ bắt gian, ai ngờ lại “đào” trúng chính chuyện nhà mình.

Có lẽ tôi im lặng quá lâu khiến bên kia bắt đầu lo lắng, liên tục nhắn tin dồn dập như sợ tôi không nhận vụ này.

【Em xin chị, nhất định phải giúp em tìm ra bà già kia. Em không thể mất vị hôn phu được đâu!】

Bản thân “bà già” chính chủ ngồi đây chỉ biết dở khóc dở cười, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, gõ từng chữ trả lời:

【Tôi nhận.】
【Nhưng theo quy định, em phải gửi timeline mối quan hệ giữa em và vị hôn phu, tóm tắt mọi lần hẹn hò, càng chi tiết càng tốt. Có ảnh hoặc video minh chứng thì càng hay. Gửi về email giúp tôi.】

Tin nhắn gửi đi, tôi chẳng buồn đọc xem đối phương phản hồi gì, tắt luôn khung trò chuyện.

Đêm đó tôi ngồi lặng trong chiếc ghế cứng, ngửa đầu nhìn trần nhà trống trơn, trằn trọc tới tận sáng không thể nào chợp mắt.

Người đàn ông cùng tôi đi qua bao năm tháng lại phản bội tôi một cách kín kẽ đến thế. So với phẫn nộ, tôi chỉ cảm thấy một nỗi buốt giá lan từ tim ra khắp cơ thể.

Nếu anh không còn yêu tôi nữa, hoàn toàn có thể bình tĩnh ngồi xuống mà nói lời chia tay.

Thay vì làm chuyện ghê tởm như vậy, sau lưng tôi giở trò dơ bẩn. Nếu không nhờ cô gái kia gửi đơn nhờ tôi bắt gian, có lẽ tôi sẽ bị che mắt mãi như một kẻ ngốc.

Thật… kinh tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.

Sáng hôm sau, Cố Minh Thịnh tỉnh dậy, phát hiện tôi không còn nằm bên cạnh. Anh mơ màng đi tìm, lững thững đến trước cửa phòng làm việc.

“Vợ dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát?”

Anh ta vòng tay ôm tôi từ phía sau, như mọi ngày, đặt lên má tôi một nụ hôn chào buổi sáng nhạt như nước ốc.

Trước đây tôi chẳng bận tâm, xem như một thủ tục trong hôn nhân. Nhưng hôm nay, tôi chỉ thấy… kinh tởm. Cái mùi miệng chưa đánh răng kia thật sự khiến tôi muốn nôn!

“Ừm, không ngủ được.”

Tôi khẽ nghiêng đầu né đi, tránh cái hôn có mùi kia một cách tự nhiên.

“Em gặp chuyện gì à?”

Giọng anh ta vẫn như mọi khi, dịu dàng, lịch thiệp, như gió xuân thổi qua mặt hồ.

Chính sự ôn hòa ấy từng là điểm tôi yêu nhất ở anh — một người đàn ông điềm đạm, ấm áp như ngọc.

Nhưng giờ đây, tôi chẳng biết sự dịu dàng ấy còn dành cho mình nữa không, chỉ thấy buồn nôn như thể nuốt phải ruồi.

“À… là bạn thân em.” Tôi chớp mắt, chợt nghĩ ra một kế.

“Chồng cô ấy ngoại tình, nuôi một cô sinh viên đại học bên ngoài. Cô tiểu tam đó còn làm ầm lên trước cửa nhà nữa. Cô ấy stress lắm, khóc sưng cả mắt mới gọi cho em.”

Tôi xoay người lại, nhìn thẳng vào Cố Minh Thịnh, cố ý nhấn mạnh từng từ “ngoại tình” và “tiểu tam”.

Quả nhiên, dưới ánh mắt gắt gao của tôi, ánh mắt anh ta lập tức dao động. Anh cười gượng hai tiếng, giả vờ thản nhiên:

“Ồ, ra vậy à…”

Anh ta buông tôi ra, gãi gãi cằm một cách chột dạ, rõ ràng là đang cố che đậy gì đó.

“Anh thấy mấy thằng đàn ông ngoại tình á? Toàn là không quản nổi hai lạng thịt dưới háng, nên mới thế. Loại đó đáng bị thiến cho rồi!”

Tôi mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh:
“Cố Minh Thịnh, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ dùng dao bếp biến anh thành thái giám.”

Nhìn vẻ mặt chột dạ đến hoảng loạn của anh ta, tôi chỉ thấy buồn cười đến mức khó chịu. Giọng nói của tôi chầm chậm, lạnh như sương:

“Á! Không… không có mà! Anh không có làm gì cả…”

Chắc ánh mắt tôi quá âm u, khiến anh ta run đến mức… ngồi bệt xuống sàn luôn.

Đồ hèn nhát!

“Vợ ơi, anh thề! Anh thật sự một lòng một dạ với em! Không tin… không tin em kiểm tra điện thoại anh đi!”

Anh ta cuống cuồng lôi điện thoại ra nhét vào tay tôi, như thể làm thế là có thể minh oan tất cả.

Hừ. Đàn ông mà chủ động đưa điện thoại ra kiểm tra? Còn không khác gì giơ gạch cho người ta đập vào đầu?

Tôi phất tay, ra vẻ dịu dàng, đỡ anh ta đứng dậy:
“Sao thế được, ông xã, em chỉ đùa thôi mà.

“Bảy năm bên nhau, em tin anh nhất đó.”

Thấy tôi vẫn bình thường như mọi ngày, Cố Minh Thịnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi vác cặp đi làm.

Ngay sau khi anh ta rời khỏi nhà, tôi nhận được email từ Tô Tâm Vũ.

【Chào chị thám tử, em đã tổng hợp đầy đủ mọi chi tiết trong quá trình yêu đương với anh Minh Thịnh rồi ạ.】

Tôi cười lạnh một tiếng, mở thư mục đính kèm.

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...