Cây Gỗ Sáng Lạng, [...] – Chương 1

Ba tôi có một đứa con riêng, cô ta mạo danh tôi, còn đang yêu đương với Thái tử gia của giới nhà giàu thủ đô.

Cho đến khi Thái tử thật sự du học về nước, ôm tôi đi dự tiệc.

Nhìn gương mặt đầy hoảng loạn của “em gái”, người đàn ông khẽ nhướng mày:

“Nghe nói cô là bạn gái tôi? Có ai báo tôi biết chưa?”

1

Từ sau khi tôi đi du học, con riêng của ba bỗng nhiên trở nên rất nổi bật.

Cô ta vung tiền mua sắm hàng hiệu, dự hết tiệc này đến tiệc kia, ngày nào cũng chụp ảnh với người trong giới thượng lưu.

Hôm qua, cô ta đăng một bài lên vòng bạn bè.

Là một bộ ảnh couple. Mặt của người đàn ông không nhìn rõ, nhưng logo thương hiệu to đùng trên áo thì cực kỳ nổi bật.

Có người bình luận:

“Người yêu chị là cậu công tử nhà nào vậy?”

Cô ta trả lời đầy tinh nghịch:

“Nhà họ Giang ở thủ đô đó~”

Nhà họ Giang?

Cả thủ đô, nhà họ Giang chỉ có một cậu con trai.

Tôi liếc nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất.

“Anh đang yêu Hứa Chân Chân thật à?”

Giang Thời Yến gập tạp chí tài chính lại, cười như không cười:

“ Anh muốn yêu ai, em không rõ sao?”

Anh vừa nói vừa bước lại gần, đầu ngón tay mân mê dái tai tôi:

“Hay là... muốn anh giúp em khắc sâu thêm chút ấn tượng?”

Người đàn ông hơi cúi người, cổ áo sơ mi lụa hơi mở, để lộ xương quai xanh lờ mờ – đường nét gợi cảm đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Tôi đưa một ngón tay ra, đẩy anh lùi lại một chút.

“Giáo sư Giang, trước khi em tốt nghiệp, làm ơn đừng quyến rũ em.”

Anh bật cười khẽ, ánh mắt đột ngột trầm xuống:

“Con bé em gái đó dạo này còn làm phiền em không?”

2

Nhắc đến Hứa Chân Chân là tôi lại thấy bực.

Mấy năm trước, mẹ tôi qua đời.

Chẳng bao lâu sau, ba tôi đưa đứa con riêng của ông ta về nhà.

Ông nói, Chân Chân đã chịu nhiều khổ cực bên ngoài, giờ là lúc cô ta nên nhận tổ quy tông.

Nhưng Hứa Chân Chân đâu phải dạng dễ đối phó.

Cô ta rất giỏi diễn cảnh đáng thương, giả vờ ngây thơ.

Lén lấy trộm trang sức của tôi, rồi lại làm ra vẻ oan ức.

“Chị à, em biết chị ghét em, nhưng chị không nên vu oan cho em như vậy.

“Trang sức, cổ phần công ty, túi xách hàng hiệu – tất cả đều là của chị, em chưa từng mơ tưởng đến.

“Vì em biết… em chỉ là một đứa con rơi không thể lộ diện, em chỉ xứng đáng sống thấp kém, hèn mọn thôi.”

Tôi lạnh giọng:

“Chiếc nhẫn ngọc lục bảo tôi làm mất nằm trong phòng cô, cô còn định chối à?”

Cô ta nghẹn ngào, giọng đầy thê lương:

“Hồi nhỏ, mẹ dùng kính màu xanh làm cho em một chiếc nhẫn. Mẹ nói, đợi ba đến tìm, chiếc nhẫn sẽ biến thành thật.

“Hôm đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn trà, em liền nhớ đến mẹ, không kìm được nên thử đeo một chút thôi.”

Cô ta ngơ ngác nhìn về phía ba tôi, khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt.

“Ba ơi, con chỉ là nhớ mẹ thôi, con không phải kẻ trộm...”

Ha, giả vờ cái gì chứ?

Tôi vừa định mở miệng, ba tôi lại quát lớn:

“Kiều Kiều, đủ rồi!”

Ông ta lau nước mắt cho Hứa Chân Chân, trong giọng nói còn mang theo cả vẻ áy náy:

“Nhiều năm qua là ba có lỗi với mẹ con con, giờ về nhà rồi, hôm nào ba dẫn con đi mua đồ trang sức. Kiều Kiều có gì, con cũng sẽ có.”

Tôi cười lạnh:

“Chủ tịch Hứa thật rộng lượng, lấy tài sản chung của vợ chồng để nuôi con riêng, không sợ mẹ tôi từ dưới mồ bật nắp quan tài lên tát ông à?”

Ba tôi trừng mắt nhìn tôi một cái.

Hứa Chân Chân thút thít lên tiếng:

“Ba đừng khó xử... Con biết mình không thể so với chị, con không cần gì hết.”

Ba tôi vội dỗ dành cô ta:

“Đừng khóc, đừng khóc, đừng nghe Kiều Kiều nói bậy. Ba sẽ cho con mọi thứ.”

Hứa Chân Chân ngẩng đầu nhìn ông, dè dặt nói:

“Ba, con không cần hàng hiệu, cũng không cần đồ trang sức... Con chỉ muốn học cùng trường với chị, sau này tìm việc làm nuôi bản thân, được không ạ?”

Sắc mặt tôi trầm xuống.

Đại học A là nơi tôi thi đậu bằng thực lực.

Điểm thi đại học của Hứa Chân Chân còn chưa đủ ngưỡng đậu, vậy mà còn định đi cửa sau?

Ba tôi lại cảm động muốn khóc:

“Chân Chân, mẹ con dạy con thật tốt, vừa độc lập vừa chững chạc. Được, chuyện này cứ để ba lo.”

3

Năm Hứa Chân Chân nhập học, tôi thôi học.

Tôi nhận được thư báo trúng tuyển từ một trường danh tiếng quốc tế, chuẩn bị ra nước ngoài học cao học.

Tôi chán ghét nước mắt của Hứa Chân Chân, lại càng không muốn phí thời gian đấu đá với cô ta.

Từ nhỏ, mẹ tôi đã dạy rằng:

Dù là làm người hay kinh doanh, đều phải biết “chọn lớn bỏ nhỏ”.

Sức người có hạn, nếu cứ vướng vào những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, cả đời cũng chẳng làm nên chuyện lớn.

Tiếc là Hứa Chân Chân và người mẹ tiểu tam của cô ta mãi mãi không hiểu được đạo lý đó.

Hứa Chân Chân cứ ba ngày gửi cho tôi một tấm ảnh.

Lúc thì cô ta mặc bộ sưu tập mới nhất của thương hiệu tôi hay dùng.

Lúc thì đeo một bộ trang sức giống y hệt của tôi.

Thậm chí còn nhắn WeChat cho tôi:

【Chị ơi, ba nói gu của hai chị em mình rất giống nhau, đúng là chị em ruột mà.】

Tôi lười biếng gõ chữ trả lời:

【Kẻ bắt chước giúp tôi gánh tai ương nha, mọi xui xẻo đều cho cô đó.】

Cô ta im lặng được một thời gian.

Cho đến một lần, khi Giang Thời Yến đang hướng dẫn tôi viết kế hoạch kinh doanh, điện thoại đột nhiên hiện lên tin nhắn của Hứa Chân Chân.

Cô ta gửi hàng loạt ảnh chụp ở câu lạc bộ cưỡi ngựa – nơi tôi thường lui tới.

Tạo dáng oai phong lẫm liệt.

Trang phục và mũ bảo hiểm đều là cùng mẫu với tôi.

Nhưng tay cầm dây cương thì sai bét, rõ ràng chỉ đang tạo dáng cho đẹp.

Tôi chẳng buồn để tâm, định bụng chặn thông báo từ cô ta.

Cô ta nói:

“Chị ơi, Bạch Vân của chị ngoan quá đi, em lỡ bóp mạnh mà nó cũng không nổi giận luôn á.”

Tôi không chút cảm xúc ném điện thoại sang một bên.

Ánh mắt dời sang người đàn ông đang cúi đầu chăm chú viết.

“Giám đốc Giang, câu lạc bộ cưỡi ngựa của các anh, từ khi nào cho phép người mới tập tành vào chơi vậy?”

Giang Thời Yến cúi mắt liếc qua đoạn tin nhắn.

Sau đó anh đóng nắp bút máy lại, bắt đầu gọi điện.

“Tôi đang ở câu lạc bộ ngựa ngoại thành thủ đô, bây giờ là cậu quản lý đúng không?

“Người nào cũng dắt vào, không sợ làm mất mặt tôi à?”

Giọng người đàn ông trầm thấp, nói năng từ tốn nhưng mang theo áp lực khiến người ta không dám cãi lại.

Đầu dây bên kia, quản lý căng thẳng đến run rẩy, vội vã cam đoan sẽ sàng lọc khách kỹ càng, nghiêm túc thực hiện chế độ thành viên.

Giang Thời Yến xoay xoay cây bút trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Điều tra rõ ai tự tiện cưỡi con Bạch Vân của cô Hứa, sau này cấm vào.

“Nhân viên vi phạm quy trình, tùy tiện tạo điều kiện, trực tiếp sa thải.”

Cuộc gọi kết thúc.

Người đàn ông cúi mắt nhìn tôi, nửa cười nửa không:

“Còn giận không?”

Tôi cứng miệng chối:

“Tôi đâu có giận.”

Anh bật cười chiều chuộng:

“Ừ, em không giận. Là anh giận.”

4

Không bao lâu sau, tôi nhận được thư mời tham gia hội thảo học thuật của Đại học A.

Hội nghị lần này mang tính nửa học thuật, nửa thương mại, quy tụ rất nhiều nhân vật có máu mặt trong giới học thuật lẫn doanh nghiệp.

Bước vào khuôn viên Đại học A, trong lòng tôi không khỏi dâng lên nhiều cảm xúc.

Một năm trước, nơi đây còn là mái trường của tôi.

Vậy mà giờ, tôi đã trở thành khách mời bên ngoài.

Bạn thân biết tôi quay lại, lập tức rủ tôi đi ăn cùng.

Lúc ăn, cô ấy hớn hở kể đủ chuyện “cẩu huyết” trong trường.

“Đám sinh viên năm nhất giờ đúng là quái chiêu, có một nhỏ nữ sinh á, thiệt luôn, quái trong quái.

“Vừa nhập học không bao lâu đã khoe khoang đủ kiểu trong ký túc xá, nào là hàng hiệu, nào là cuộc sống quý tộc.

“Kết quả là không ai thèm quan tâm.

“Thế là nhỏ bực lên, hỏi thẳng bạn cùng phòng có phải đang khinh thường mình không.

“Nhưng ba đứa bạn cùng phòng kia toàn là thủ khoa tỉnh, ngày nào cũng cắm đầu trong thư viện hoặc phòng tự học, rảnh đâu mà đếm xỉa đến cái trò lố đó.

“Sau đó nhỏ bắt đầu tìm mọi cách để gây sự chú ý, còn đi méc giáo vụ nói bị bạn bè cô lập.”

Tôi cau mày:

“Nghe mà thấy buồn cười ghê.”

Bạn thân tôi cười nghiêng ngả:

“Chưa đâu, cái khúc sau mới đúng là mắc cười!

“Cái nhỏ đó không hiểu sao lại đậu được Đại học A, đến cả đại số tuyến tính còn trượt.

“Trường cho thi lại, nó lại muốn bạn cùng phòng thi hộ.”

Tôi bật cười: “Rồi sao nữa?”

Cô bạn trợn mắt:

“Thì bị từ chối chứ sao, rồi còn bị tố cáo lên trường luôn!”

Tôi nói:

“Vậy chẳng phải là bị kỷ luật rồi à?”

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...