Chồng Mập Mờ Với [...] – Chương 1

Nữ thư ký của Giang Lâm Uyên đưa anh ta về nhà lúc nửa đêm.

“Cậu Giang uống thay tôi không ít rượu, làm phiền chị dâu chăm sóc anh ấy giúp tôi nhé.”

“Giang tổng sau khi uống say không giống bình thường, cứ bám lấy tôi, còn giở tính trẻ con nữa, chị dâu nể mặt đừng trách anh ấy nha.”

Trên vai cô gái khoác chiếc âu phục hàng đặt may cao cấp của Giang Lâm Uyên, trong ánh mắt thách thức là sự ngây thơ không sợ hãi.

Giang Lâm Uyên trong cơn say ngả nghiêng tựa vào người cô ta, trên chiếc sơ mi trắng mơ hồ hiện ra vết son môi.

Tôi chợt nghĩ đến.

Chính tôi là người dạy Giang Lâm Uyên cách leo lên quyền lực.

Còn chưa kịp dạy anh ta cách rơi xuống.

01

Nửa đêm tỉnh giấc, Giang Lâm Uyên vẫn chưa về nhà.

Tôi hơi ngạc nhiên, mở mắt ra, dần dần tỉnh táo khỏi cơn mơ màng.

Kết hôn ba năm, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.

Tôi lấy điện thoại gọi cho anh ta, tiếng chuông đổ dài rồi tự động ngắt, không ai bắt máy.

Gọi cho tài xế, lão Lý nói lúc sáu giờ chiều Giang Lâm Uyên đã bảo ông về trước, anh có tiệc xã giao, sẽ tự lái xe.

Tôi không sao ngủ lại được nữa, đành khoác áo xuống lầu, ngồi trong phòng khách xem báo cáo tài chính quý này của tập đoàn.

Kim giờ dần chỉ đến hai giờ sáng, ngoài cửa vang lên tiếng động.

Một giọng nói ngọt ngào truyền vào tai tôi.

“Giang tổng, nhẹ chút đi, anh ôm em chặt quá em sắp thở không nổi rồi đó~”

Tôi quay đầu lại, thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau.

Giang Lâm Uyên trong men say ôm vai một cô gái trẻ, gần như cả người đều dựa vào cô ta.

Gương mặt cô gái đỏ bừng, non mịn như có thể vắt ra nước.

Thấy tôi, cô ta vội đứng thẳng người, tay vẫn còn ôm lấy eo Giang Lâm Uyên.

“Chào chị dâu. Em là thư ký mới của Giang tổng, tên là Hà Yên Yên.

“Giang tổng tối nay đưa em đi xã giao, uống rượu thay em nên mới say thế này. Làm phiền chị dâu chăm sóc anh ấy giúp em nhé.

“Chị dâu có thể chưa biết, Giang tổng mỗi lần say là lại bám lấy em, còn giở tính khí trẻ con nữa đó. Chị dâu thông cảm, đừng chấp anh ấy nha~”

Tôi khoanh tay trước ngực, cẩn thận quan sát cô ta.

Độ tuổi mới ngoài đôi mươi, gương mặt ngây thơ chưa hiểu sự đời, nhưng ánh mắt lại lộ rõ dã tâm không hề che giấu.

Chiếc áo vest cao cấp của Giang Lâm Uyên khoác trên vai cô ta, cũng không thể che đi chiếc váy trắng rẻ tiền, kém vừa vặn trên người.

Ánh mắt cô ta nhìn tôi, đầy thách thức, trong suốt, không sợ hãi, ngu ngốc đến buồn cười.

Tôi thậm chí còn hơi muốn bật cười.

Quay đầu nhìn về phía Giang Lâm Uyên, chiếc sơ mi trắng của anh ta, ở phần ngực mơ hồ hiện ra một vệt son môi.

Chính là màu son của Hà Yên Yên.

Tôi sầm mặt lại, không biểu cảm mà gọi anh ta:

“Giang Lâm Uyên.”

02

Giang Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn tôi, theo phản xạ vươn tay về phía tôi.

“Hy Hy, anh đau đầu quá…”

Tôi lùi lại một bước, Giang Lâm Uyên mất trọng tâm, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Hà Yên Yên lập tức bước lên trước, đỡ lấy anh ta vào lòng.

Cô ta không hài lòng nhìn tôi.

“Chị dâu à, chị sống trong biệt thự sang trọng, tiêu tiền như nước, làm vợ người ta thì cũng nên học cách thấu hiểu nỗi khổ cực của Giang tổng chứ.

“Nếu không có anh ấy, chị có được cuộc sống như bây giờ sao?

“Em thật sự thấy lạnh lòng thay cho Giang tổng đấy.”

Tôi không biểu cảm nhìn cô ta.

Cô ta vô thức lùi lại hai bước, nhưng vẫn ôm chặt chồng tôi trong lòng.

“Hà Yên Yên đúng không? Tôi hỏi cô, cô lấy tư cách gì, thân phận gì mà thay chồng tôi cảm thấy lạnh lòng?”

Hà Yên Yên đỏ mặt, cổ cứng đờ, không nói nên lời.

Tôi quay đầu dặn quản gia:

“Chú Trần, cậu chủ say rồi, mang chậu nước lạnh lên cho tỉnh rượu.”

Chú Trần vẫn luôn đứng ở một khoảng cách không xa không gần, nghe thấy lời tôi liền bước đến, kéo Giang Lâm Uyên ra khỏi người Hà Yên Yên.

Một người hầu mang nước lạnh tới, hắt thẳng lên mặt Giang Lâm Uyên.

Trong tiếng hét chói tai của Hà Yên Yên, Giang Lâm Uyên dần tỉnh táo.

Anh lảo đảo đứng vững, cuống quýt vươn tay về phía tôi.

“Hy Hy, em nghe anh giải thích…”

Giang Lâm Uyên bước về phía tôi, nhưng vì sợ nước lạnh trên người làm bẩn tôi nên dừng lại cách vài bước.

“Hy Hy, anh không làm chuyện gì có lỗi với em.”

Tôi cười nhạt:

“Không làm? Hay là… chưa kịp làm?”

Đột nhiên Hà Yên Yên chen vào giữa tôi và Giang Lâm Uyên.

Cô ta đỏ mặt, mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào:

“Giang tổng, tối nay lúc em bị khách ép uống rượu, anh đã nói ngày mai sẽ thăng chức cho em…

“Chuyện này… có cần phải báo cáo với chị dâu trước không ạ?”

Sắc mặt Giang Lâm Uyên trầm xuống.

Nước mắt Hà Yên Yên rơi như chuỗi ngọc bị đứt, từng giọt, từng giọt lăn xuống.

Cô ta ôm mặt, từ từ ngồi xổm xuống.

“Giang tổng, em xin lỗi, em biết mình vượt quyền. Nhưng em thật sự rất muốn dựa vào chính mình để đứng vững ở thành phố này.”

Giang Lâm Uyên trầm mặc vài giây.

Tôi biết, anh ta hẳn là đang nhớ lại những ngày tháng từng nghèo túng, chật vật dưới đáy xã hội.

Quả nhiên, anh ta vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô ta.

“Chuyện nhỏ thôi, anh vẫn có thể tự quyết được.

“Em cứ về trước đi, chuyện thăng chức để anh sắp xếp ngày mai.”

Hà Yên Yên lập tức nở nụ cười trong nước mắt, liếc tôi một cái đầy khiêu khích rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Tôi gọi cô ta lại.

“Hà Yên Yên phải không?

“Có một chuyện… tôi muốn nhắc cô bằng tình nghĩa.”

“Áo sơ mi trắng của Giang tổng, chỉ được phép dính son môi của tôi.

“Và máu của kẻ đối đầu.”

03

Hà Yên Yên rời đi, chú Trần cho người hầu lui hết, phòng khách vừa náo nhiệt ầm ĩ giờ chỉ còn lại tôi và Giang Lâm Uyên.

Tôi không biểu cảm, ngồi lại ghế sofa, cầm báo cáo tài chính lên xem tiếp.

Giang Lâm Uyên bất lực đưa tay day trán.

“Hy Hy, em nhạy cảm quá rồi, Yên Yên chỉ là một thư ký, giữa bọn anh chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi.”

Tôi không đáp lời.

Giang Lâm Uyên nửa quỳ xuống trước mặt tôi.

“Hy Hy, cả đời này anh cũng sẽ không quên, nếu không có em, có lẽ anh mãi mãi cũng không thoát khỏi ngôi làng nhỏ đó.

“Em tài trợ cho anh học hành, dạy anh cách đối nhân xử thế, từng bước dìu anh ngồi lên vị trí CEO của tập đoàn Diệu Thần.

“Sao anh có thể làm chuyện có lỗi với em chứ? Hy Hy, anh sẽ không bao giờ như vậy.”

Tôi đặt báo cáo xuống, lặng lẽ nhìn anh ta.

Giang Lâm Uyên là người đàn ông do chính tay tôi lựa chọn.

Tôi tài trợ anh ta, khi anh ta vừa mới lóe sáng đã giữ bên mình, kiên nhẫn truyền dạy tất cả những gì mẹ tôi từng dạy tôi.

Tôi là người thừa kế của một gia tộc đặt lợi ích lên hàng đầu, vậy mà với Giang Lâm Uyên, tôi đã dùng hết sự kiên nhẫn của cả đời này.

Giờ đây, mái tóc vuốt ngược gọn gàng của anh ta bị nước làm ướt, xõa xuống mềm nhũn.

Anh ta vừa ôm người phụ nữ khác ngay trước mặt tôi, rồi lại nói sẽ không bao giờ phản bội tôi.

Anh ta vẫn còn ngồi ở vị trí CEO của Diệu Thần, động một chút là ảnh hưởng toàn cục.

Tôi chỉ hy vọng anh ta đủ thông minh để biết cân nhắc được mất.

“Lâm Uyên, em đã dạy anh rồi, những lời dối trá và thứ dơ bẩn… đừng mang về nhà.”

Kim giờ đã chỉ sang ba giờ sáng, tôi đứng dậy bước lên lầu.

Phía sau vang lên tiếng của Giang Lâm Uyên:

“Hy Hy, thật sự em không cần nghe anh giải thích sao?”

Tôi dừng lại trên cầu thang, không quay đầu lại.

“Lâm Uyên, hành vi tối nay của Hà Yên Yên không đủ tư cách đảm nhận vị trí thư ký tổng giám đốc, em không đồng ý để cô ta thăng chức.

“Em kiến nghị điều chuyển cô ta khỏi khu vực cốt lõi của tập đoàn.

“Cô ta không đáng để đặt niềm tin.”

Có lẽ vì men rượu còn sót lại, Giang Lâm Uyên lần đầu tiên buông thả bản thân.

Anh ta lớn tiếng hét về phía tôi:

“Hy Hy, từ lần đầu anh gặp em, em đã luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, thắng chắc trong tay.

“Em luôn lý trí, luôn có thể xử lý mọi thứ vượt ra ngoài cảm xúc.

“Em từng hoảng loạn chưa? Từng sợ hãi chưa? Em từng thật lòng mà yêu chưa?

“Anh thậm chí nghi ngờ, nếu một ngày anh chết, em cũng sẽ tính toán được mất trước khi đau lòng vì mất anh!”

Tôi đứng trên cầu thang rất lâu, lâu đến mức Giang Lâm Uyên ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm nói:

“Tôi biết mà… tôi biết mà… trong lòng em, tôi vĩnh viễn không quan trọng bằng tiền.”

Tôi quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

“Nếu không có tiền, em lấy gì để kéo anh ra khỏi ngôi làng nhỏ đó?

“Làm người, không thể vừa bưng bát cơm ăn, vừa buông bát chửi người nấu.”

04

Giang Lâm Uyên ngủ ở phòng khách, sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì anh ta đã ra ngoài đi làm.

Tôi vừa ăn sáng, vừa theo thói quen mở hộp thư nội bộ của tập đoàn.

Email mới nhất là từ văn phòng tổng giám đốc, trên đó ghi rõ:

Được sự đồng ý của Tổng Giám đốc Giang Lâm Uyên, từ ngày hôm nay, bổ nhiệm Hà Yên Yên làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.

Tay cầm ly sữa dừng lại giữa không trung, tôi nhìn chằm chằm mấy chữ “trợ lý đặc biệt” in đậm suốt một lúc lâu.

Tôi hất tay, ném mạnh ly sữa trong tay xuống đất.

Người đàn ông do chính tôi lựa chọn, cuối cùng cũng nảy sinh dị tâm.

Tôi nhìn những mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy dưới sàn, giống như đang nhìn thấy quãng thời gian mà tôi từng nghĩ là thân mật khắng khít nhất giữa tôi và Giang Lâm Uyên, giờ đã vỡ tan từng mảnh.

Tôi bắt đầu thấy khó chịu.

Đúng lúc đó, điện thoại hiện lên tin nhắn WeChat từ Lăng Cẩn – phó tổng của tập đoàn.

Tôi mở ảnh lên, là ảnh chụp màn hình bài đăng mới nhất của Hà Yên Yên trên trang cá nhân.

Cô ta ngồi trên ghế làm việc của Giang Lâm Uyên tự chụp ảnh, phía sau lờ mờ thấy bóng Giang Lâm Uyên đang pha cà phê.

Dòng trạng thái viết:

“Ngồi ghế của sếp, uống cà phê do sếp pha, ngưỡng mộ đến mức chân mềm nhũn luôn rồi.”

Người đầu tiên thả tim – chính là Giang Lâm Uyên.

Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai của Lăng Cẩn được gửi đến:

“Giang Lâm Uyên to gan đấy.”

Tôi châm một điếu thuốc, chuẩn bị trả lời Lăng Cẩn thì WeChat lại bật ra một thông báo kết bạn.

Là danh thiếp Giang Lâm Uyên gửi đến, người xin kết bạn là Hà Yên Yên.

Tôi nhướng mày.

Xem ra, không chỉ Giang Lâm Uyên to gan, con chim sẻ nhỏ này, cũng chẳng vừa.

Tôi chấp nhận lời mời, tin nhắn từ Hà Yên Yên lập tức nhảy ra liên tục.

“Chào chị dâu. Chính thức làm quen, em là trợ lý đặc biệt của Giang tổng – Hà Yên Yên.

“Giang tổng nói, lịch trình hàng ngày của anh ấy sẽ do em báo cáo lại với chị.

“Sáng nay Giang tổng đến công ty với tâm trạng rất tệ. Em đã đưa anh ấy đi ăn bánh bao nhỏ ở phố cổ, cuối cùng anh ấy cũng cười rồi.

“Giang tổng bảo, bánh bao nhỏ là món anh ấy thích nhất trước kia. Sau khi ở bên chị, anh ấy chỉ có thể ăn những món ăn tinh tế, cầu kỳ, mà anh ấy lại chẳng vui vẻ chút nào.

“Chị dâu à, chị đã quen sống trong nhung lụa, em có thể thay chị cùng Giang tổng trải nghiệm mùi vị cuộc sống bình dân.”

Tin nhắn cứ thế dồn dập nhảy ra, điện thoại tôi rung không ngừng.

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh, giờ lại bốc hỏa.

Trên thế gian này, đối với tôi, mọi thứ chỉ chia làm hai loại.

Thứ tôi muốn, và thứ tôi không muốn.

Chưa bao giờ tồn tại cái gọi là “bị cướp mất”.

Tôi cầm điện thoại lên, gọi chú Trần, chuẩn bị đến tập đoàn.

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...