Tôi lớn lên trong nhà họ Tống, được nuôi dạy như con dâu tương lai.
Năm 21 tuổi, Tống Vân Thâm sau khi say rượu đã qua đêm với tôi, rồi thuận theo lẽ thường mà cưới tôi.
Lúc ấy, tôi chỉ mải mê vui sướng vì mộng ước bao năm cuối cùng cũng thành hiện thực.
Nhưng tôi chẳng hề hay biết, trong lòng anh ấy đã sớm có một người con gái mà anh thầm thương trộm nhớ.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, người con gái tên Lâm Tĩnh ấy bất ngờ trở về nước.
Hôm đó, Tống Vân Thâm cắt tóc, thay một chiếc áo sơ mi mới, rồi cả đêm không về.
Còn tôi, bị anh bỏ quên giữa cơn bão tuyết mịt mù.
…
Tống Vân Thâm trở về nhà vào sáng sớm ngày hôm sau.
Trong nhà yên tĩnh đến mức anh sợ làm phiền giấc ngủ của vợ, nên trước tiên vào thẳng thư phòng.
Căn phòng vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ là trên bàn làm việc có thêm một bức ảnh và một tờ giấy trắng.
Bức ảnh là của Lâm Tĩnh tặng anh nhiều năm về trước, phía sau có dòng chữ anh viết: “Tương tư nhớ nhung, đêm ngày chẳng quên.”
Còn trên tờ giấy trắng bên cạnh là nét chữ thanh thoát của vợ anh – Chu Hồi:
“Tống Vân Thâm, em chúc phúc cho anh.”
1
Tuyết rơi quá lớn, như những sợi bông bị xé tung, phủ kín cả bầu trời.
Tôi đứng dưới mái hiên trước cổng nghĩa trang, lấy điện thoại ra.
Lần thứ hai gọi cho Tống Vân Thâm.
Chuông đổ vài giây thì bị người ta ngắt máy.
Tôi ngẩn người.
Những bông tuyết bị gió cuốn táp vào mặt tôi, lạnh buốt thấu xương.
Lúc đưa tôi đến nghĩa trang, Tống Vân Thâm đã dặn, hôm nay có tuyết lớn, anh sẽ đến sớm để đón tôi về.
Nhưng giờ, tuyết đã phủ đầy.
Đường núi ngoằn ngoèo phía xa vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.
“Cô gái à, không xuống núi bây giờ là không kịp đâu.”
“Nếu tuyết dày quá mà đóng băng cả đường, xe sẽ không vào cũng chẳng ra được nữa.”
Chú trông nghĩa trang đi ra, vừa xoa tay vừa lo lắng nói.
Tôi mím môi, bấm cuộc gọi lần thứ ba.
Chuông cứ reo mãi, sắp kết thúc thì bất ngờ có người bắt máy.
Tim tôi khẽ ấm lên, nhưng ngay sau đó lại dâng lên nỗi tủi thân cay đắng.
“Vân Thâm…”
Thế nhưng, bên tai tôi không phải giọng nói quen thuộc của Tống Vân Thâm.
Mà là một giọng nữ dịu dàng, đầy tình tứ nhưng xa lạ.
“Xin chào, chị tìm Vân Thâm à? Hiện tại anh ấy không tiện nghe máy đâu.”
2
Tai tôi như ù đi trong chốc lát.
Cứ như máu toàn thân đang dồn hết lên đỉnh đầu.
Sáng nay, Tống Vân Thâm bất ngờ mặc chiếc áo sơ mi trắng – thứ mà anh chưa từng chạm tới.
Nhưng lại phối với một chiếc cà vạt cũ kỹ, kiểu dáng đã lỗi thời.
Buổi trưa, khi anh về đón tôi đi nghĩa trang, tôi phát hiện anh đã cắt tóc, trông thần sắc tươi tắn hẳn lên.
Tâm trạng dường như rất tốt.
Một người vốn điềm đạm ít nói như anh, hôm nay lại trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
Lúc ra khỏi cửa, hiếm khi nào anh tự tay giúp tôi quàng khăn.
Sau ba năm kết hôn, đây là một trong số rất ít lần giữa tôi và Tống Vân Thâm có được chút ấm áp dịu dàng.
Tôi không thốt nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn tuyết ngày càng dày đặc hơn.
Giọng nữ nhẹ nhàng lại vang lên bên tai:
“Xin hỏi… có đang nghe không ạ?”
“Xin lỗi, có phải chị gọi nhầm số không?”
“Đúng là người kỳ lạ thật…”
Người phụ nữ nhẹ giọng than thở, rồi dứt khoát cúp máy.
3
Tôi đưa cho chú trông nghĩa trang một ít tiền.
Ông ấy lái chiếc xe van cũ đưa tôi xuống núi.
Khi tôi trở về Tĩnh Viên, trời đã về khuya.
Đó là ngôi nhà tân hôn của tôi và Tống Vân Thâm.
Nhất là những ngày tuyết rơi, nơi đó lại càng thêm tĩnh lặng và nên thơ.
Sau khi tắm nước nóng xong, tôi đứng ngoài cửa thư phòng của Tống Vân Thâm thật lâu.
Cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Ngày thứ hai sau đám cưới, anh đã lạnh lùng dặn dò tôi:
“Đừng tùy tiện vào thư phòng của tôi.”
“Nếu nhất định phải vào, cũng không được chạm vào bất cứ thứ gì bên trong.”
Tôi thích anh từ bé.
Vì thế lời anh nói, tôi luôn ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng lúc này, tôi đứng trước bàn làm việc của anh.
Tay cầm lấy quyển sách bị úp ngược trên bàn.
Trong sách, kẹp một tấm ảnh nhỏ.
Ảnh đã cũ.
Trong ảnh là một cô gái với khuôn mặt non nớt, thuần khiết.
Cô ấy đang cười nhẹ nhàng, lại pha chút ngượng ngùng khi nhìn vào ống kính.
Phía sau bức ảnh, có vài dòng chữ nhỏ.
Tặng Vân Thâm – Lâm Tĩnh.
Dưới dòng chữ đó, là nét bút của Tống Vân Thâm.
Tương tư nhớ nhung, đêm ngày chẳng quên.
4
Khi nước mắt rơi xuống, tôi lại bất ngờ bật cười thành tiếng.
Căn nhà tân hôn của chúng tôi mang tên Tĩnh Viên.
Tôi từng ngỡ cái tên ấy bắt nguồn từ vẻ đẹp thanh tĩnh và trầm mặc của nơi này.
Nhưng giờ đây, tôi mới chợt tỉnh ngộ.
Có lẽ là vì cô ấy tên Lâm Tĩnh, nên nơi này mới gọi là Tĩnh Viên.
Tôi đặt lại tấm ảnh.
Lau nước mắt, tôi không nhịn được mà bật cười tự giễu cho sự ngây thơ của chính mình.
Thật ra, đã có dấu hiệu từ lâu rồi.
Thời gian trước, Tống Vân Thâm bỗng thường xuyên bay sang Pháp.
Tôi cứ nghĩ là công việc, nên không mấy để tâm.
Nhưng gần một tháng nay, anh – người từng rất cuồng nhiệt chuyện giường chiếu – lại bất ngờ trở nên lạnh nhạt.
Thậm chí đêm trước, khi tôi dẹp hết sĩ diện chủ động gần gũi anh.
Anh lại đẩy tôi ra.
Nhưng rõ ràng…
Sau khi kết hôn, gần như đêm nào anh cũng muốn tôi.
Anh luôn nồng nhiệt trên giường đến mức khiến tôi quên mất, ban ngày anh lại lãnh đạm và ít lời đến dường nào.
Cho đến tận bây giờ, tôi mới chợt bừng tỉnh.
Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi đang diễn một vở kịch đơn phương.
Nhưng nếu trong lòng anh đã có người khác từ sớm, vậy ba năm trước…
Tại sao hôm đó, anh lại quấn lấy tôi không rời trong men say của đêm sinh nhật tuổi 21?
Đêm hôm ấy, Tống Vân Thâm trong cơn say khướt đã bất ngờ đẩy cửa bước vào phòng tôi.
“Chu Hồi, em muốn đến thế sao?”
Anh xé toạc chiếc váy ngủ mỏng manh trên người tôi, trong đôi mắt đen thẳm tràn đầy dục vọng cuộn trào.
“Vậy thì anh cho em, để em toại nguyện.”
Anh cúi đầu hôn tôi, nụ hôn nóng bỏng, quấn quýt không rời.
Thậm chí khi xâm nhập, cũng mang theo chút thô bạo, chẳng mấy dịu dàng.
Lúc đó tôi vừa sợ, vừa đau, nhưng trong lòng lại âm thầm dâng lên niềm hạnh phúc.
Nhiều năm yêu thầm, dường như rốt cuộc cũng được đền đáp trong đêm ấy.
Khi cuồng nhiệt nhất, anh quấn lấy tôi, không chịu rời khỏi:
“Đừng đẩy anh ra…”
“Đừng từ chối anh nữa, được không? Nói em yêu anh, mãi mãi không rời xa anh…”
Tôi cố chịu đựng nỗi xấu hổ và đau đớn, hết lần này đến lần khác nói yêu anh.
Niềm vui trong lòng dâng lên mãnh liệt, chỉ muốn móc cả trái tim ra trao cho anh.
Nào ngờ đâu, Tống Vân Thâm trong đêm hôm đó…
Không phải là vì say không làm chủ được bản thân.
Mà đơn giản là… anh chưa từng yêu tôi.
Chưa từng có.
Tôi quay người rời khỏi căn nhà nhỏ, nhìn Tĩnh Viên yên ắng trong màn tuyết trắng.
Tôi biết rõ, nơi này… tôi không thể ở thêm một phút giây nào nữa.
5
Tuyết ngừng rơi vào sáng sớm.
Tống Vân Thâm bảo tài xế đưa anh quay về Tĩnh Viên.
Tối qua tâm trạng anh rất tốt, uống quá nhiều rượu.
Lại gặp đúng hôm tuyết lớn, nên anh ở lại khách sạn nghỉ tạm.
Thế nhưng, đồng hồ sinh học của anh thì chẳng bao giờ thay đổi.
Dù có say đến mấy, trời chưa sáng anh đã tỉnh giấc.
Trong khoảnh khắc mơ màng ngắn ngủi, anh mới chợt nhớ ra…
Hôm qua là ngày giỗ mẹ vợ.
Anh đã hứa với Chu Hồi sẽ đến sớm đón cô về nhà.
Trong lòng không khỏi dâng lên chút áy náy.
Chu Hồi mồ côi cha mẹ từ nhỏ vì một vụ tai nạn.
Nhà họ Tống đã nhận nuôi cô.
Họ lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã, anh luôn xem cô như em gái để chăm sóc.
Cho đến năm cô 21 tuổi, cô bỏ thuốc vào rượu của anh.
Rồi mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, ôm chặt lấy anh, không buông.
Dưới tác dụng của thuốc khiến lý trí mụ mị, cô đã khiến anh hoàn toàn lạc lối.
Đêm hôm đó, anh đã coi cô là Lâm Tĩnh.
Tới tận bây giờ, anh vẫn nhớ rõ…
Chu Hồi khi ấy dưới thân anh khóc rất thảm.
Nhưng vẫn không ngừng nói với anh:
“Anh Vân Thâm, em thích anh lắm…”
“Em sẽ mãi mãi không rời xa anh, cả đời cũng không rời xa…”
Cô dám nói như vậy, vì các trưởng bối nhà họ Tống cưng chiều cô hết mực.
Sáng hôm sau, khi phát hiện ra chuyện của hai người, họ lập tức ép anh cưới cô.
Tống Vân Thâm khẽ cười nhạt.
Cô đạt được điều mình mong muốn.
Nhưng còn Lâm Tĩnh thì sao?
Chuyện hôn nhân của anh, đã khiến trái tim Lâm Tĩnh tổn thương sâu sắc.
Cô tuyệt tình rời xa đất nước.
Từ đó đến nay, bao nhiêu năm không gửi lấy một lời nhắn.
Tống Vân Thâm thở dài một hơi.
Day trán, cố xoa dịu cơn đau âm ỉ giữa hai thái dương.
Xe chạy vào cổng Tĩnh Viên.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Toà nhà chính không hề bật đèn.
Tống Vân Thâm biết rõ, Chu Hồi vốn hay ngủ nướng, mùa đông lại càng không bao giờ dậy sớm.
Vì vậy, anh không quay về phòng ngủ chính, mà đi thẳng vào thư phòng.
Bình luận