Giả Câm Yêu Anh – Chương 1

Năm tôi sợ xã hội đến cực điểm, lại trèo lên giường Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh mà giả câm.

Mặc cho anh ta ra sức thế nào, tôi cũng cắn răng không phát ra một tiếng.

Cho đến khi Bạch Nguyệt Quang của anh ta về nước, chuyển khoản cho tôi ba chục triệu để đuổi đi.

Kích động quá, tôi buột miệng:

“Em cảm ơn sếp, sếp rộng rãi quá trời.”

Tôi hoảng hốt bịt miệng lại, người đàn ông kia lập tức bật cười vì tức:

“Tiểu câm à, em đừng nói với anh đây là kỳ tích y học nhé?”

Chim hoàng yến câm.

Dưới giường không cần nịnh nọt lấy lòng.

Trên giường cũng không phải ra sức khen “kim chủ papa giỏi quá”.

Phiền phức duy nhất chính là——

Không thể chửi người mỗi khi tức lên.

Ví dụ như bây giờ.

Cố Tây Từ phát hiện tôi đang thất thần.

Tay bóp lấy eo tôi.

Thô bạo lật tôi lại.

Cắn xé điên cuồng như thể muốn xé rách da thịt rồi nuốt trọn vào bụng.

A a a, đồ chó chết!

Tôi chửi rủa ầm ĩ trong lòng.

Ngoài mặt thì yếu đuối đến tội.

Mắt đỏ hoe, nước mắt ròng ròng rơi xuống.

Giữa cơn rung lắc, tôi tìm được điểm tựa.

Ôm chặt lấy cổ người đàn ông.

Dán mặt cầu xin, dụi dụi lấy lòng.

Theo kinh nghiệm.

Chỉ cần tôi làm bộ dạng này.

Cố Tây Từ sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

Nhưng tối nay, không biết anh ta trúng tà gì.

Lôi ra từng cái, từng cái siêu mỏng 0.01.

Từ giường đến phòng tắm rồi ra ghế sô pha.

Lăn lộn đến tận nửa đêm.

Cuối cùng mới ôm tôi quay lại giường nằm xuống.

Tôi mệt đến rã rời.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra…

Liền tỉnh hẳn.

Chiều nay, một người anh em của Cố Tây Từ đến nhà chơi.

Cửa thư phòng không đóng kín.

Lờ mờ vang ra tiếng trò chuyện.

“Ngày mai Giao Giao về nước, tổng giám đốc Cố định cử xe hay đích thân đi đón?”

“Giao Giao cũng là cái tên mày dám gọi à?”

Giọng Cố Tây Từ lạnh hẳn đi.

Người kia vội vàng sửa lời:

“Được được được, tôi không xứng. Đó là biệt danh riêng của mình cậu thôi mà…”

Tuy là nói xin lỗi, nhưng vẫn mang theo chút giễu cợt.

Trong giới ai mà không biết, Cố Tây Từ có một Bạch Nguyệt Quang khắc cốt ghi tâm.

Cô ta được anh ta bảo vệ rất kỹ.

Mọi người chỉ biết có người đó tồn tại, chứ chưa từng gặp bao giờ.

Không ai biết tên thật hay dung mạo của cô ta.

Cũng chẳng ai rõ lý do vì sao hai người không đến được với nhau.

Có lần, tôi rảnh rỗi giúp Cố Tây Từ dọn dẹp thư phòng.

Vô tình nhìn thấy một tấm ảnh cũ đã ố vàng.

Bạch Nguyệt Quang đội mũ, quay nghiêng mặt về phía ống kính.

Nửa khuôn mặt duy nhất lộ ra…

Lại giống tôi đến tám phần.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên lần đầu tiên gặp Cố Tây Từ.

Tôi đứng bên đường nghịch điện thoại.

Một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt tôi.

Tôi không để ý, tưởng là xe mình gọi đến.

Thế là mở cửa ngồi lên luôn.

Ra ngoài, thân phận đều là do mình tự bịa ra.

Là một người sợ xã giao, để tránh bị tài xế bắt chuyện,

Mỗi lần lên xe, tôi đều giơ ngay màn hình điện thoại với dòng chữ cuộn sẵn:

[Tôi bị câm, xin đừng bắt chuyện.]

Ngay khoảnh khắc đưa điện thoại ra trước mặt,

Tôi mới phát hiện “tài xế” là một soái ca lạnh lùng, cao quý.

Đẹp trai đến mức cái xe chạy dịch vụ kia,

Cũng bị khí chất của anh ta biến thành siêu xe mà tôi không dám ngồi.

Anh ta nhìn màn hình điện thoại mấy lần liền.

Ngẩn người thật lâu mới khàn giọng hỏi tôi muốn đi đâu.

Nhìn thấy tấm ảnh kia, tôi bỗng bừng tỉnh.

Thì ra vẻ mất kiểm soát của Cố Tây Từ hôm ấy,

Không phải vì tôi lên nhầm xe.

Cũng không phải vì tôi giả làm người câm.

Mà là vì… tôi trông giống Bạch Nguyệt Quang của anh ta.

Văn phòng chìm trong yên lặng một thoáng, rồi tiếng trò chuyện lại vang lên.

“Vậy người trong nhà thì tính sao?”

“Nhát gan lại còn câm, chắc không ra mặt nổi đâu…”

Tôi không nghe tiếp nữa.

Biết điều xoay người rời đi.

Nếu không đi ngay, tôi sợ mình sẽ không kìm nổi cảm xúc.

Cười phá lên ngay tại chỗ mất!

Ba năm rồi!

Trọn ba năm!

Tôi giả câm suốt ba năm!

Cuối cùng cũng sắp được chia tay rồi!

Vui đến nỗi không tài nào ngủ nổi.

Tôi xoay người, quay lưng lại với Cố Tây Từ.

Mở khóa điện thoại, bấm vào nhóm “Chim hoàng yến tương trợ lẫn nhau”.

Đó là nhóm do một chị gái nhiệt tình kéo tôi vào khi tôi đi xã giao cùng Cố Tây Từ.

Các thành viên trong nhóm đều có chung một mục tiêu tối thượng:

Lấy được phí chia tay trên trời, đạt được tự do tài chính, nằm yên dưỡng già.

Tôi không kìm được, chia sẻ tin nóng trong nhóm.

[Bạch Nguyệt Quang của Cố Tây Từ sắp về nước rồi!]

Tin vừa gửi ra, mấy cú đêm chưa ngủ lập tức nổ tung.

【A a a, chúc mừng Dao Dao!】

【Nhanh nhanh nhanh, chuẩn bị đón Bạch Nguyệt Quang, bên chị nghe nói cô ta đang du học ở Đức…】

【Ghen tỵ với các chị em quá, nhà em thì chẳng có Bạch Nguyệt Quang gì cả (phiên bản tuyệt vọng)】

Sau một trận trầm trồ, Tư Kỳ tò mò tag tôi:

【Dao Dao à, Cố tổng giàu thế, lại rộng rãi với cậu như vậy, phí chia tay chắc sẽ nhiều lắm nhỉ?】

Cố Tây Từ quả thật luôn rất hào phóng với tôi.

Mỗi tháng cho tôi năm trăm ngàn tiền tiêu vặt.

Thỉnh thoảng còn tặng túi xách, trang sức.

Thi thoảng nổi hứng lại tặng cả siêu xe, biệt thự.

Nhưng tôi không dám nhận siêu xe biệt thự.

Dù gì cũng là dân nghèo, nuôi nổi siêu xe đâu chứ!

Phí quản lý biệt thự cũng không kham nổi!

Không tiện mang theo, bán lại còn phải thông qua trung gian…

Nghĩ đến thôi là hội sợ xã giao như tôi đã thấy hoảng loạn rồi.

Thế nên, hy vọng phát tài duy nhất chính là phí chia tay mà Cố Tây Từ sẽ đưa.

Vài triệu?

Hay là… vài chục triệu?

Tôi càng nghĩ càng phấn khích, nằm trên giường xoắn như bánh quai chèo.

Ngay giây tiếp theo, lại bị anh ta kéo vào trong lòng.

“Không muốn ngủ à?”

Cơ thể nóng rực lần nữa đè lên.

Tôi hoảng hốt, tay chân quẫy đạp đẩy anh ra.

Chụm hai tay lại đặt dưới má.

Ra hiệu là: ngủ! Em ngủ ngay đây!

“Ngày mai anh phải ra sân bay đón một người rất quan trọng.”

Tôi lập tức mở choàng đôi mắt vừa mới nhắm lại.

Cố Tây Từ làm như vô tình hỏi:

“Em… muốn đi cùng không?”

Tôi đơ ra.

Ai? Em á?

Hỏi em có muốn đi không?

Cho người thế thân đi đón Bạch Nguyệt Quang.

Là định làm Bạch Nguyệt Quang tức chết tại trận sao?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

Cố Tây Từ nhìn tôi chăm chú.

“Ừ cũng được… Em nhát gan, lúc nào muốn gặp thì gặp sau.”

Cố Tây Từ từ trước đến nay luôn chiều tôi.

Lúc mới bên nhau còn từng nói muốn sắp xếp cho tôi công việc.

Tôi từ chối, anh cũng không nhắc lại nữa.

Là một con mọt sách sợ xã giao.

Cuộc sống không cần ra khỏi nhà, cơm có người mang, áo có người chuẩn bị.

Thật ra tôi cũng có chút luyến tiếc.

Cảm xúc tụt dốc không phanh.

Đúng lúc đó, điện thoại rung lên một cái.

Là tin nhắn ngân hàng báo nhận tiền chuyển khoản.

“Mai chắc anh không về, mấy ngày tới cũng không có thời gian bên em.”

“Khoản tiền này em cầm lấy, thích gì thì mua.”

Tôi không để ý đến lời anh nói.

Hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Đơn vị, chục, trăm, ngàn, chục ngàn, trăm ngàn, triệu, chục triệu…

Dụi mắt.

Đếm qua đếm lại thêm lần nữa.

Đúng là tám con số!

Cố Tây Từ chuyển cho tôi ba chục triệu tiền chia tay!

Ba chục triệu!

Người nghèo bỗng chốc phát tài.

Tiền làm đầu óc tôi choáng váng.

Kích động quá, tôi buột miệng:

“Cảm ơn sếp! Sếp hào phóng quá!”

“…”

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí lập tức đông cứng.

Xong đời!

Vui quá quên béng mình là người câm!

Thiệt là… sao người ta có thể lịch sự đến vậy chứ.

Nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc.

Tôi hoảng hốt che miệng lại.

Chân mềm nhũn, người trượt xuống.

Cả người chui tọt vào trong chăn.

Ngay giây sau, cổ bị một bàn tay túm mạnh kéo lên.

“Bé câm.”

Cô gái được nâng như trứng suốt ba năm… đột nhiên không câm nữa.

Cố Tây Từ tức đến bật cười.

“Em đừng nói với anh đây là kỳ tích y học nhé?”

Haha.

Cái “hài hước” này chẳng vui chút nào.

Không còn chỗ trốn.

Để tránh ánh mắt rực cháy lia tới lia lui trên người mình,

Tôi đành dùng tay che chặt lấy mặt.

“Bé câm, nói chuyện đi.”

Tôi lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:

“Người câm thì không biết nói chuyện.”

“…”

Cố Tây Từ day day ấn đường.

Nhìn cô gái trước mặt mặt đỏ bừng, chỉ muốn chui xuống đất trốn, anh có phần bất đắc dĩ.

“Em thật sự không có gì muốn nói sao?”

Tôi cắn môi, hơi mơ hồ.

Đúng, tôi đã giả câm để lừa anh.

Tôi không biện hộ cho bản thân.

Hơn nữa, phí chia tay cũng đã chuyển vào tài khoản rồi.

Còn nói gì nữa chứ?

Tôi chẳng có gì để nói cả!

Nhưng rõ ràng, lúc này tôi phải nói gì đó.

Đổi góc nhìn.

Nghĩ xem Cố Tây Từ muốn nghe gì, thích nghe gì.

Bỗng nhiên, linh quang lóe lên trong đầu.

“Anh… ơi…”

Cố Tây Từ khẽ sững người.

Là một người từng đọc nhiều sách vở,

Tôi cố gắng lục lại trí nhớ những cuốn tiểu thuyết sắc mà mình từng đọc.

Chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng tìm được một câu dám nói ra miệng.

“Anh ơi to quá… giỏi quá, em thích lắm luôn á…”

Tôi vừa nói vừa lắp bắp khen ngợi.

Không yên tâm, tôi dời hai ngón tay đang che mắt ra một chút,

Liếc trộm biểu cảm của Cố Tây Từ.

Lông mày giãn ra, khóe miệng cũng không còn căng nữa.

Hình như… không giận?

Giả câm trốn tránh lâu vậy rồi, cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi.

May mà đây là đêm cuối cùng làm chim hoàng yến.

Tôi vắt óc, lục tung kho dữ liệu trong đầu.

“Anh ơi tối qua lợi hại ghê, giống như uống thuốc vậy, sung quá trời.”

Mặt Cố Tây Từ lập tức tối sầm.

“Em nói gì? Nhắc lại lần nữa?”

Tôi nuốt nước bọt.

Câu đó… có gì sai sao?

Hay là ảnh không thích nghe “anh ơi”?

Cũng đúng, dù sao Cố Tây Từ cũng lớn tuổi rồi.

Chắc không cảm được cái vibe “anh – em” này.

Tim đập thình thịch như đánh trống.

Tôi lấy hết dũng khí, đổi lại một lần nữa:

“Daddy tối qua siêu lợi hại luôn á…”

Câu sau còn chưa kịp nói hết,

Đã bị thứ gì đó nóng bỏng, dính nhớp nuốt lấy.

Người đàn ông giữ chặt lấy đôi tay tôi đang luống cuống, không biết để đâu.

Tay anh càng lúc càng đi xuống.

Đôi mắt âm u của Cố Tây Từ dưới ánh đèn tường mờ ảo, ánh lên tia xanh lục nhàn nhạt.

“Bé câm, gọi lại lần nữa.”

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...