Yêu thầm Thịnh Tuấn đến năm thứ 3, tôi lại bị em trai anh ấy để ý.
Vậy nên cậu thiếu gia nổi loạn ấy nhuộm tóc đen.
Không lái xe nữa, cũng bỏ luôn mấy trò thể thao mạo hiểm.
Chỉ suốt ngày đi theo sau lưng tôi, ngọt ngào gọi một tiếng “chị ơi”.
Ai cũng nhìn ra là cậu ấy thích tôi.
Cả Thịnh Tuấn cũng vậy.
Thế là anh đưa tôi một chiếc thẻ:
“Thằng bé có chí tiến thủ là chuyện tốt, em dỗ dành nó một chút.”
Khoảnh khắc đó, tôi thấy mọi thứ thật vô vị.
Về sau, Thịnh Tuấn say rượu, làm nũng với tôi rằng anh đau dạ dày.
"Lại nghe thấy những âm thanh ướt át vang ra từ trong phòng."
Anh chất vấn tôi đang ở cùng ai.
Tôi thở không đều, khẽ bật cười.
“Đang dỗ em trai anh đấy.”
1
Hôm nay là lần thứ ba Thịnh Huyền cầm tài liệu đến tìm tôi.
Tôi cụp mắt, cố gắng tránh đối diện với ánh nhìn nóng rực ấy.
Với tinh thần chuyên nghiệp, tôi từ tốn giảng giải từng chút một.
Giảng xong, tay liền được đưa cho một ly nước đường đỏ vừa ấm vừa ngọt.
Thịnh Huyền cười rất tươi, chiếc răng khểnh lại mang chút ngông nghênh.
“Chị à, khát nước rồi đúng không?”
Ánh mắt trêu chọc của đồng nghiệp xung quanh như đóng đinh lên người tôi.
Tôi thấy hơi nóng mặt, trong lòng cũng chộn rộn.
Không biết cậu ấy làm sao mà biết tôi đang đến kỳ.
Tôi mỉm cười trêu lại:
“Tỉ mỉ vậy cơ à, thế mấy cái chị giảng em hiểu hết chưa?”
Thịnh Huyền nhướn mày, vẻ tự tin thảnh thơi.
Chống tay lên bàn, nghiêng người ôm lấy tôi vào lòng.
Ngực chỉ khẽ chạm vào lưng ghế, khoảng cách vừa đủ khiến người ta xao động.
Không rõ cậu ấy dùng loại nước hoa nào, mùi hương như ánh nắng, ấm áp bao quanh tôi.
Tôi có chút mất tập trung đến khi cậu ấy vênh váo mở miệng:
“Xong hết rồi, giỏi chưa?”
Tôi mới bừng tỉnh, giả vờ bình tĩnh kiểm tra lại, quả nhiên đúng hết.
Thịnh Huyền nhìn tôi đầy mong đợi, chờ được khen.
Tôi hơi lảng tránh ánh mắt ấy, buột miệng ra câu:
“Học nhanh lắm.”
Chờ đến khi Thịnh Huyền rời đi với ánh mắt có phần hụt hẫng, cô bạn thân của tôi – Lily không nhịn được bèn chạy lại:
“Thật luôn á, chị Giang Hảo, chị không nhìn ra là người ta thích chị hả?”
“Em nói này, giờ chị đã có sự nghiệp ổn định rồi, cũng nên san sẻ tí tâm tư cho chuyện tình cảm đi chứ.”
“Em thấy Thịnh Huyền không tệ đâu nha, kiểu sói con chính hiệu luôn đấy, trên giường hoang dã, dưới giường ngoan ngoãn.”
“Lúc mới gặp, môi khuyên, mày khuyên không thiếu cái nào, cái lỗ tai còn nhiều khuyên hơn cả nốt ruồi trên mặt em. Vậy mà vì chị, cậu ấy ngoan ngoãn suốt 3 tháng rồi.”
Thấy tôi hơi lơ đãng, cô ấy tức giận đến nghiến răng:
“Em còn nghe nói cậu ấy sống rất lành mạnh, lại còn là em trai của sếp, không bị áp lực, mỗi tháng tiền tín thác vài trăm vạn, thông minh, lãng mạn, được việc!”
Cô ấy lải nhải nói rất nhiều.
Tôi hiểu, cô ấy chỉ lo cho tôi.
Nhưng cô ấy không biết, tôi không nhận lời Thịnh Huyền, không phải vì cậu ấy không đủ tốt…Mà là bởi trong lòng tôi, đã có người rồi.
2
Như thường lệ, tôi vừa đưa cà phê cho Thịnh Tuấn xong, đang định lùi ra ngoài thì bị anh gọi lại.
Trong đầu tôi nhanh chóng rà soát một lượt.
Xác nhận đi xác nhận lại rằng chẳng có chuyện gì cần phải bàn riêng với tôi, lúc ấy mới dám sinh ra một chút mong chờ.
Không phải việc công… thì là gì đây?
Thịnh Tuấn ngẩng đầu nhìn tôi:
“Hôm nay Thịnh Huyền lại làm phiền em à?”
Thì ra là muốn hỏi thăm tình hình em trai anh ấy.
Tôi đè nén nỗi hụt hẫng trong lòng, nghiêm túc báo cáo:
“Không có, cậu ấy chỉ hỏi em một chút vấn đề thôi.”
Không ngờ Thịnh Tuấn cười khẩy một tiếng:
“Vào làm ba tháng rồi mà vẫn hỏi không hết mấy câu đó, cái bằng của Đế Quốc Lý Công chắc học uổng rồi.”
Thịnh Huyền tất nhiên không ngốc như vậy.
Ngược lại, cậu ấy rất thông minh, vừa ngọt ngào vừa chu đáo.
Những lúc hỏi tôi, toàn là chọn đúng lúc tôi mệt mỏi.
Giải mấy câu hỏi đơn giản, chẳng những không bị coi là lười biếng mà còn giúp tôi tạm thoát khỏi khối công việc ngập đầu, tranh thủ thở một chút.
Chưa kể, cậu ấy còn “cung phụng” tôi không ngừng, nhờ đó mà tinh thần tôi mấy hôm nay tốt lên thấy rõ.
Nhưng ai cũng nhìn ra được, cách đó là để theo đuổi tôi.
Tôi tránh ánh mắt anh, không muốn tiếp tục chủ đề này với Thịnh Tuấn.
Bị em trai người mình yêu thầm theo đuổi, thật ra chẳng vui vẻ gì.
Nhưng Thịnh Tuấn hiển nhiên không nghĩ thế, giọng trầm chậm nói:
“Nó bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc và khả năng cảm nhận đau đớn, nên luôn tìm cảm giác mạnh. Hồi còn ở nước ngoài thì mê trò thể thao mạo hiểm, đua xe, nhảy dù, đã vài lần vào phòng ICU. Bố mẹ và cả anh – người làm anh trai – đều rất lo cho nó.”
3
Thịnh Tuấn vốn ít nói.
Nhưng hôm nay anh nói nhiều như vậy, tôi lại chẳng hề thấy vui.
Hồi mới làm thư ký cho anh, ai cũng khen tôi lanh lợi, không cần nói rõ cũng có thể hiểu ý.
Giờ thì tôi lại ước gì mình chậm hiểu một chút.
Ít ra cũng không đến mức lòng rơi xuống đáy, thậm chí không kiềm được mà muốn khóc.
Chỉ có thể luống cuống nói một câu:
“Xin lỗi, tôi còn việc gấp chưa xử lý xong, anh có thể tìm người khác để tâm sự.”
Nói rồi định quay người bỏ đi thật nhanh.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thịnh Tuấn khiến tôi đứng sững lại tại chỗ:
“Anh muốn nhờ em một việc, với tư cách là bạn, Giang Hảo.”
Không còn là “thư ký Giang” nữa, mà là Giang Hảo.
Là Giang Hảo đã đồng hành cùng anh từ thời đại học đến lúc đi làm.
Cũng giống như ngày xưa, khi anh chịu áp lực nặng nề lúc mới vào công ty.
Mọi người xung quanh chỉ gọi anh là “tiểu tổng Thịnh”, đầy khinh thường và dè bỉu.
Họ gán mọi thành công của anh cho công lao nâng đỡ của ông Thịnh, cha anh.
Cũng như cách anh từng gọi tôi:
“Giang Hảo, ai cũng bắt nạt anh, em có thể đến bên anh không?”
Nhưng tôi thà rằng anh đừng dùng tình cảm để thuyết phục tôi như thế.
Anh không nên giẫm đạp lên tình yêu của tôi như vậy.
Cũng không nên dễ dàng đẩy tôi cho người khác.
Có lẽ vì thất vọng đến tột cùng, tôi lại thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Bình tĩnh như một nhân viên quen nhẫn nhịn.
“Thịnh tổng, anh cứ nói.”
Thịnh Tuấn hơi nhíu mày, không hài lòng với cách xưng hô đó.
Nhưng anh nhanh chóng kìm lại.
Làm lãnh đạo nhiều năm, anh đã quen với việc không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định.
Anh đưa tôi một tấm thẻ:
“Hiếm lắm Thịnh Huyền mới có chí tiến thủ như vậy, Giang Hảo, em có thể dỗ dành nó một chút không? Đây là thù lao.”
Anh còn định nói thêm:
“Không cần thật sự nhận lời tỏ tình của nó, chỉ cần giữ nó bên cạnh…”
“Được.”
Anh chưa nói hết, tôi đã cắt ngang.
Tôi phớt lờ ánh mắt sửng sốt của anh.
Cũng giống như năm đó ở trường, tôi đồng ý với anh một cách quả quyết như thế.
4
Cho đến hết giờ làm, tôi vẫn thấy uể oải.
Khi Thịnh Huyền chặn tôi lại, tôi thậm chí thấy hơi bực.
Câu nói bật ra cũng chẳng dễ nghe:
“Em không còn việc gì khác để làm à?”
Nhưng Thịnh Huyền mặt dày thật sự, chẳng hề bị dội ngược lại tí nào:
“Có chứ, ví dụ như bây giờ em muốn đi ngắm biển, chị có đi không?”
Câu hỏi nghe vừa kỳ quặc vừa bất ngờ.
Cơn tức đang bốc thì bị câu nói đó làm cụt hứng.
Tôi hơi chững lại, không nhịn được hỏi ngược lại:
“Vì sao?”
Thịnh Huyền nhướng mày, hỏi ngược lại:
“Chị không nói cho em biết vì sao chị khó chịu, thì tại sao em phải nói cho chị biết lý do muốn đi ngắm biển?”
Tôi trừng mắt:
“Ồ, thế thì chị cũng chẳng có lý do gì phải đi với em.”
Nói ra nghe cũng lạ, nhưng ở trước mặt Thịnh Huyền, tôi luôn thấy mình thoải mái hơn.
Có lẽ vì không yêu, nên mới có thể vô tư như vậy.
Cũng chính cái sự vô tư đó, lại khiến Thịnh Huyền yêu tôi – con người thật nhất của tôi.
Hai ánh mắt đối đầu nhau một lúc.
Thịnh Huyền là người đầu tiên chịu thua, giơ tay đầu hàng:
“Sợ chị luôn đấy, cười một cái đi, em sẽ nói cho biết.”
Ánh mắt cưng chiều đến mức làm tim người ta loạn nhịp.
Thịnh Huyền thật sự rất đẹp trai, đúng chuẩn hình tượng thanh mai trúc mã kiểu “đáng đánh đòn nhưng lại quyến rũ”.
Nhìn đến mức mặt tôi cũng hơi nóng, cố ý gượng cười cứng đơ:
“Nói không? Không nói chị đi đây.”
Dứt lời liền giả vờ xoay người bước đi.
Quả nhiên mới đi được hai bước, đã bị giữ tay lại.
Thịnh Huyền dõng dạc:
“Ngắm biển cần gì lý do, muốn đi thì đi thôi.”
Bình luận