Lấy Lại Những Thứ [...] – Chương 1

Năm thứ ba sau khi tôi kết hôn với Ôn Thời Niên.

Anh ta đổi trợ lý nam bên cạnh thành một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi tuổi.

Vừa mới than thở với tôi rằng cô ta ngốc nghếch.

Vậy mà ngay giây sau đã mua tổ yến đường đỏ cho cô ta vì đau bụng kinh.

Anh ta dung túng để cô ta gọi tôi là “bà già”.

Sau đó lại quay sang nói với tôi: “Đừng chấp trẻ con.”

Tôi thất vọng đến cực điểm, quyết định ly hôn.

Trên màn hình ngay lúc ấy, dòng bình luận hiện lên liên tục:

【Cuối cùng cũng vùng lên rồi! Chị gái ly hôn trắng tay, bất ngờ phát hiện mình mang thai, vẫn quyết tâm sinh con. Sau đó vừa nuôi con vừa nộp đơn vào Harvard, cuối cùng trở thành nữ cường trong giới tài chính.】

【Chị đại của chúng ta không dựa dẫm ai cả, tiền của chồng cũ một đồng cũng không cần.】

【Phụ nữ độc lập thời đại mới, hãy học theo chị gái!】

Phụ nữ độc lập là phải ly hôn trắng tay rồi một mình nuôi con sao?

Nhìn những dòng chữ điên rồ kia, tôi bật cười.

Tôi xé nát bản thỏa thuận ly hôn trong tay, ném vào thùng rác.

Cuộc hôn nhân này, tôi không ly hôn nữa.

Vì công ty và tài sản, tôi đều phải giữ lấy.

Cái gọi là phụ nữ độc lập, là nắm giữ toàn bộ tài nguyên để phục vụ chính mình.

Họ muốn tôi không tranh giành?

Vậy tôi phải tranh, đã muốn thì phải có tất cả!

1

Sau khi soạn xong đơn ly hôn, tôi đứng dậy thì cảm thấy choáng váng.

Khi mở mắt ra, thấy màn hình ngập tràn dòng chữ:

【Cảnh cao trào tới rồi, chị gái cuối cùng cũng quyết định ly hôn.】

【Chồng cũ sống chết không chịu ký đơn, chị đành phải chấp nhận ra đi trắng tay. Chồng cũ lúc này mới nhận ra chị thật sự không còn yêu mình, thất vọng tột độ mà chấp nhận ly hôn.】

【Chưa đầy một tháng sau khi ly hôn, chị phát hiện mình mang thai. Chị không nỡ bỏ đứa bé, nên lặng lẽ sinh con ra.】

【Sau này khi chồng cũ biết chuyện, quỳ gối cầu xin quay lại, chị từ chối. Ngay cả tiền nuôi con chị cũng không cần.】

【Chị chê tiền của chồng cũ bẩn, chị có thể tự kiếm tiền.】

【Đúng, đúng, đúng, chị đỉnh thật! Vừa nuôi con vừa nộp đơn vào Harvard, sau mười năm lăn lộn trở thành nữ cường trong giới tài chính.】

【Từ đó, chị cũng trở thành mối tình khắc cốt ghi tâm trong lòng chồng cũ, bắt đầu hành trình đuổi vợ không hồi kết.】

【Đây chính là nữ chính trong lòng tôi! Mỗi đồng kiếm được đều do chính mình làm ra.】

【Phụ nữ sống nhờ đàn ông là ký sinh trùng, phụ nữ độc lập thời đại mới phải học chị gái!】

【Tôi cũng là phụ nữ độc lập, không tiền sính lễ, nhà cưới chia đôi, sau cưới chi tiêu chia đôi.】

Họ đang bàn luận về tôi sao?

Tôi lập tức lấy que thử thai ra.

Một phút sau, hai vạch rõ ràng hiện lên khiến tôi hoàn toàn tin chắc:

Họ đang nói về chính tôi.

Màn hình vẫn nhộn nhịp.

Những dòng chữ cuồng nhiệt ngập tràn, hô hào rằng phụ nữ độc lập chỉ dựa vào chính mình.

Nhưng… số tiền đầu tiên Ôn Thời Niên dùng để khởi nghiệp lại đến từ của hồi môn mà tôi tự mình dành dụm trước hôn nhân.

Ba trăm ngàn.

Hồi đó anh ta từng nói:
“Hiền thê giúp ta dựng nghiệp, sau này nhất định hồi báo vạn lượng vàng.”

Vậy mà sao đến đàn ông, rút sạch máu của bố mẹ để mua xe mua nhà, tiêu tiền của vợ và nhà vợ, mọi người chỉ khen là lấy được người vợ tốt?

Thậm chí còn nói vợ có mắt nhìn người, đầu tư nhất định có lời?

Đàn ông mặc nhiên là “độc lập”, nắm trong tay mọi nguồn lực, ai cũng tin rằng họ sẽ thành công vang dội trong tương lai.

Còn đến phụ nữ thì sao?

Độc lập lại đồng nghĩa với việc phải cắt đứt mọi nguồn lực quanh mình?

Tôi bật cười khinh khỉnh.

Tất cả nỗi buồn vì bị người yêu phản bội, trong khoảnh khắc ấy, bỗng dưng tiêu tan hết sạch.

Tôi nhìn vào bản thỏa thuận ly hôn trong tay: tài sản chung chia đôi, cổ phần công ty tôi nắm giữ được quy đổi theo giá trị thị trường.

Bỗng dưng thấy mọi thứ vô vị đến mức không thể tả.

Công ty tôi góp vốn, góp sức dựng nên, dựa vào đâu mà tôi phải buông tay?

Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên sáng lên.

2

Là tin nhắn của Ôn Thời Niên:

【Vợ ơi, tối nay anh không về ăn cơm đâu, em khỏi chờ.】

Đây đã là lần thứ 29 trong tháng anh ta nói không về nhà ăn cơm.

Lý do thì ai cũng biết.

Vì cô thư ký mới đổi – Chu Tĩnh.

Từ khi thành lập công ty đến nay, bên cạnh Ôn Thời Niên chỉ có một trợ lý nam – Tống Thanh Hà.

Ba tháng trước, anh ta đột ngột xin nghỉ việc.

Chu Tĩnh liền được cất nhắc lên làm thư ký thực tập.

Cô ta là sinh viên năm cuối trường Đại học Giang Đại.

Chỉ mới 20 tuổi.

Dáng người nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh như búp bê, giọng nói the thé, cả người toát lên vẻ yếu ớt mong manh.

Ngay ngày đầu tiên cô ta đi làm, lúc tôi đến công ty mang cơm trưa, Ôn Thời Niên đã than thở với tôi:

“Anh chưa từng gặp ai ngốc đến vậy, đến cả hàm VLOOKUP đơn giản trong Excel cũng không biết dùng.

Bảo cô ta so sánh hai bảng dữ liệu, thế mà lại đi xem từng dòng một.

Dữ liệu mấy ngàn dòng, anh hỏi khi nào làm xong, cô ta khóc lóc nói sẽ thức trắng đêm để làm.

Khiến anh vừa tức vừa buồn cười, thật sự chưa thấy ai ngốc như vậy.

Chỉ cần lên mạng tìm hướng dẫn là học được trong vòng một tiếng, sao lại có thể dốt đến mức này chứ?”

Giọng điệu anh đầy chán ghét.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ anh vì mất trợ lý cũ, thư ký mới lại không dùng được nên bực mình.

Tôi nhẹ nhàng an ủi:

“Bảo bộ phận nhân sự tuyển thêm vài người nữa rồi cho cạnh tranh. Anh làm tổng giám đốc ba năm rồi, chuyện nhỏ như vậy mà cũng khiến anh nổi giận à?”

Anh quay lại ôm lấy tôi:

“Vợ nói đúng! Anh phát hiện bây giờ chẳng ai bằng được em.

Hồi em cùng anh khởi nghiệp, chuyện gì cũng làm được – tuyển dụng, kế toán, lên kế hoạch, thậm chí còn ứng phó được cả trong mấy bữa nhậu tiếp khách.

Nếu không phải em đang chuẩn bị mang thai, anh thật sự không nỡ để em rời công ty.”

Tôi không muốn anh lo nghĩ, liền buột miệng nói: “Hay là em quay lại giúp anh vài tháng?”

Sắc mặt anh lập tức thay đổi, vội đè tôi ngồi xuống ghế:

“Thanh Hoan, việc quan trọng nhất bây giờ của em là chuẩn bị mang thai. Đợi có con rồi, anh sẽ làm ông bố toàn thời gian, còn công ty sẽ giao hết cho em.”

Giọng anh đầy chân thành.

Tôi vậy mà lại tin thật.

Tôi không biết rằng, đêm hôm đó anh làm việc đến 1 giờ sáng mới về nhà.

Chỉ để dạy Chu Tĩnh cách dùng hàm VLOOKUP.

Sáng hôm sau, tôi nhận được vài tin nhắn từ số lạ:

【Chị ơi, cảm ơn anh Ôn đã dạy em mấy kiến thức công sở, làm trễ anh về nhà, chị đừng trách anh nhé, đều là lỗi của em.】

【Cũng cảm ơn chị đã bao dung, anh Ôn là một người đàn ông rất tốt, chị nhất định phải trân trọng đấy ạ.】

Dăm ba câu, chẳng đầu chẳng cuối.

Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thách thức và khoe khoang trắng trợn trong từng chữ.

Tôi lập tức nhờ người thân cận trong văn phòng tìm hiểu tình hình.

Xác định cả hai chưa vượt giới hạn, tôi thẳng thắn đối chất với Ôn Thời Niên.

Anh ta nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại tôi thì tức đến nắm chặt tay, gọi thẳng vào số đó:

“Chu Tĩnh, tôi thấy cô mới ra trường, cái gì cũng không biết, thấy vừa đáng trách vừa đáng thương nên mới chỉ dạy đôi chút.

Giờ cô lại nhắn tin cho vợ tôi là có ý gì? Đừng tưởng tôi không hiểu cô đang nghĩ gì.

Nếu không muốn làm nữa, bây giờ biến khỏi công ty cũng được.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó là tiếng nghẹn ngào run rẩy:

“Anh Ôn, em xin lỗi, em không nên làm phiền phu nhân… Em xin anh, đừng đuổi em đi.”

“Cô tự lo lấy thân đi!” – Ôn Thời Niên lạnh lùng cắt máy.

Anh ngồi xuống sofa, bực bội xoa trán:

“Phòng nhân sự ăn hại thật, thứ gì cũng dám nhận vào, mai đến công ty tôi sẽ trừ hết điểm hiệu suất của họ.”

Nghi ngờ trong lòng tôi được xóa bỏ, tôi nhẹ giọng an ủi:

“Chuyển cô ta sang vị trí khác làm đi.”

Anh đáp: “Đã ký hợp đồng rồi.”

Tôi hơi khó hiểu:

“Dễ mà, anh cứ tuyển thêm một thư ký khác, để Chu Tĩnh làm mấy việc linh tinh. Hết kỳ thực tập thì cho nghỉ.”

Ôn Thời Niên chỉ ừ một tiếng rất khẽ.

Khi đó, tôi tin rằng anh đủ khả năng xử lý ổn thỏa mọi chuyện.

Tôi cũng tin rằng tình yêu bảy năm, hôn nhân ba năm của chúng tôi là vững vàng như thép.

Nhưng rồi thì sao?

Lại có một số lạ gửi tin nhắn đa phương tiện đến, kèm hình món tổ yến đường đỏ – món tôi luôn gọi mỗi khi đến kỳ.

【Cảm ơn chị đã giới thiệu, món tổ yến đường đỏ này ngon thật đó~】

Không cần đoán cũng biết, chính là Chu Tĩnh.

Khi tôi mang tin nhắn đến đối chất với Ôn Thời Niên lần nữa, anh không còn đứng về phía tôi:

“Thẩm Thanh Hoan, rốt cuộc em đang giận cái gì? Con bé cảm ơn em một câu thôi, mà cũng thành có lỗi à?”

Sự thất vọng dâng trào trong lòng, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi anh:

“Là anh đặt món tổ yến đó đúng không?”

Anh thở dài:

“Anh chỉ thấy hôm đó mình hơi nặng lời, hôm sau nó lại khóc lóc xin lỗi, nên tiện tay đặt chút trà chiều an ủi nó. Chỉ vậy thôi!”

Hai chữ “chỉ vậy thôi” được anh nói đầy nặng nề, như thể không muốn tiếp tục bị tôi chất vấn thêm nữa.

Tôi từng muốn ly hôn một cách dứt khoát, gọn gàng.

Nhưng người thân cận của tôi nói rằng, ngoài bát tổ yến đó, giữa hai người họ chưa có gì vượt quá giới hạn.

Kết thúc như vậy thật quá mơ hồ, tôi không cam lòng.

Khi đó, tôi mắc kẹt trong mối tình mười năm, liên tục hoài nghi bản thân.

Có phải vì tôi đang chuẩn bị mang thai, hormone rối loạn?

Hay là do tôi ở nhà quá lâu, tách biệt khỏi xã hội?

Hay vì tôi không còn trang điểm để đảm bảo sức khỏe cho con, nên đã mất đi sức hấp dẫn?

Tôi cứ thế tự hành hạ bản thân, không ngừng tìm cách xác nhận tình cảm của Ôn Thời Niên.

Cho đến hôm qua, khi Chu Tĩnh đến nhà lấy tài liệu.

Khi tôi quay lưng đi, tôi nghe rõ tiếng ghi âm cô ta gửi cho ai đó:

“Cái bà già đó, chậm chạp muốn chết, làm tốn thời gian của tôi.”

Tôi lập tức dừng chân, quay lại, mỉm cười nhìn cô ta:

“Không ai mãi mãi trẻ trung cả… trừ khi chết ở tuổi trẻ.”

Khoé mắt cô ta lập tức đỏ hoe, trông vừa đáng thương vừa đáng giận.

Tối hôm đó, 11 giờ, Ôn Thời Niên về nhà trong mùi rượu nồng nặc, giày còn chưa kịp cởi.

Vừa bước vào cửa đã chất vấn tôi:

“Nghe nói hôm nay em lớn tiếng với Chu Tĩnh?”

Câu nói đó khiến tim tôi đau nhói.

Tôi biết… mình không thể tiếp tục lừa dối bản thân thêm được nữa.

Ôn Thời Niên… anh đã thay lòng.

Dù chỉ là ngoại tình trong tâm trí, tôi cũng không thể chấp nhận.

Mỗi lần tha thứ cho anh, là mỗi lần tôi tự làm tổn thương chính mình.

Tôi hít sâu một hơi, giọng điềm tĩnh:

“Cô ta nói em là bà già.”

Ôn Thời Niên bật cười bất đắc dĩ:

“Nó hai mươi, em sắp ba mươi rồi. Đứng ở góc độ của nó, nói vậy cũng không sai.

Hơn nữa, mình cũng ba mươi rồi, chẳng lẽ tuổi tác cũng không dám đối diện?

Còn chấp nhặt với trẻ con, nói ra nghe thật mất mặt. Đây không giống với Thẩm Thanh Hoan mà anh từng biết.”

Anh cũng biết rõ, tôi bây giờ… không còn là tôi của ngày xưa nữa.

Cũng giống như anh, sau mỗi lần lạnh nhạt dửng dưng, lại để tôi một mình tự giày vò bản thân.

Anh ta được vây quanh bởi sự ngưỡng mộ và sùng bái, ngày càng phóng túng và kiêu ngạo.

Còn tôi thì bị hoài nghi và oán hận bào mòn, dần dần héo mòn từng chút một.

“Tôi muốn ly hôn.”

Tôi ngồi trên ghế sofa, bình tĩnh như một pho tượng.

Ôn Thời Niên thì hoảng loạn thật sự.

Anh ta chỉ kịp xỏ một chiếc dép, chân còn lại trần trụi, vội vàng chạy đến chỗ tôi:

“Vợ ơi, đừng như vậy mà! Thật sự không đến mức đó, anh có ngoại tình đâu, sao có thể ly hôn được chứ!”

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...