Lời Xin Lỗi Sau [...] – Chương 9

Ngẩng đầu lên, trong bức ảnh, Lâm Mạn Mạn vẫn tươi cười rạng rỡ.

“Lâm Mạn Mạn, cô đúng là đồ ngu!”

Tôi ném bức thư xuống đất, trái tim như đè nặng tảng đá khiến mỗi hơi thở đều khó nhọc.

Nhưng tôi thậm chí chẳng biết nên trút giận vào ai.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể quỵ xuống đất, nhìn đôi tay run rẩy của mình.

Tôi đã ghen tị với Lâm Mạn Mạn.

Ghen tị với sự dịu dàng của cô ấy.

Ghen tị với nụ cười của cô ấy.

Ghen tị vì lúc nào cũng có người yêu thương cô ấy.

Ghen tị vì bất kể tôi làm gì, cô ấy cũng sẽ cười mà tha thứ cho tôi.

Sau khi Lâm Mạn Mạn trở về nhà họ Lâm, tôi từng cho người tìm hiểu về cuộc sống của cô.

Một gia đình nghèo khó, cha thì nát rượu, mẹ không việc làm, lại thêm tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Từ khi còn học cấp hai, Lâm Mạn Mạn đã phải lo lắng cho chi tiêu gia đình.

Tôi không dám tưởng tượng, nếu là tôi trong hoàn cảnh đó, sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Ấy thế mà, Lâm Mạn Mạn lại trở thành đóa hoa nở rộ trong bùn lầy.

Cô ấy lạc quan, tươi sáng, khiến ai cũng yêu mến.

Có lẽ cũng từ lúc đó, tình cảm của tôi dành cho cô ấy vừa phức tạp, vừa méo mó.

Tôi muốn trở thành cô ấy, lại vừa ghen ghét cô ấy.

Tôi yêu cô ấy, nhưng cũng chán ghét cô ấy.

Tôi từng nghĩ mình còn cả đời để giằng co với cảm xúc méo mó ấy.

Rồi một ngày nào đó, tôi có thể thẳng thắn đối mặt với chính mình, làm hòa với cô ấy.

Nhưng con người này…

Người này, ngay cả cơ hội ấy cũng không cho tôi.

Ngẩng lên, trong tầm nhìn mờ nhòe, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Mạn Mạn.

Cô ấy như muốn nói với tôi: “Không sao cả.”

“Chị sẽ chăm sóc Tinh Trần thật tốt, em gái.”

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, tôi gọi hai chữ ấy.

Tôi chậm rãi đứng lên, loạng choạng. Lục Tinh Trần vội vàng đỡ lấy vai tôi, khuôn mặt nhỏ bé đã sớm ướt đẫm nước mắt.

Tôi đưa tay, nắm chặt lấy tay nó.

Quay đầu lại, thấy Lục Sùng chẳng biết từ khi nào đã đọc hết bức thư, ánh mắt trống rỗng.

Tôi không nói thêm lời nào với anh ta, chỉ nắm tay Lục Tinh Trần, từng bước từng bước, đi xa dần…

10

Từ đó, Lục Tinh Trần chính thức trở thành một phần trong gia đình tôi.

Căn phòng vốn đơn giản, vì thêm một đứa trẻ mà bỗng dưng xuất hiện đủ thứ linh tinh.

“Lục Tinh Trần, bác nói bao nhiêu lần rồi! Đừng để xe đồ chơi dưới sàn phòng khách!!”

Tôi vừa từ bếp bước ra, suýt nữa thì dẫm phải chiếc xe mà ngã lăn.

Trên tay là đĩa cánh gà coca – món ăn Lục Tinh Trần đặc biệt yêu cầu.

Vừa ngửi thấy mùi thơm, nó lập tức từ phòng học chạy vèo ra.

Đã tròn một tháng kể từ ngày nó đến ở cùng tôi.

Nó béo lên không ít, khuôn mặt cũng tròn trịa hơn.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là tính cách đã thay đổi.

Từ một thằng bé dè dặt, giờ lại có thể nghịch ngợm, thoải mái.

Ngay cả cô thư ký thỉnh thoảng tới đưa tài liệu cũng nói, trên người Lục Tinh Trần đã thấp thoáng dáng dấp của tôi.

Không biết là tốt hay xấu.

Nhưng ít ra, chỉ cần nó có thể lớn lên vui vẻ là được.

Lục Tinh Trần nhanh chóng cất xe, rồi chạy như bay ra bàn ăn, ngồi ngay ngắn chờ.

“bác ơi, ba lại gọi điện rồi, nói cuối tuần muốn đưa con đi công viên trò chơi.”

Tôi múc cơm, đặt trước mặt nó.

“Con muốn đi thì đi. Dù sao ông ấy cũng là ba con.”

Tháng vừa rồi, Lục Sùng bỗng nhiên như rảnh rỗi hẳn.

Không còn theo đuổi Tô Duyệt, công ty cũng chẳng mấy khi đến, suốt ngày bám lấy Lục Tinh Trần.

Nhưng Lục Tinh Trần thì nhớ dai, chẳng bao giờ cho anh ta sắc mặt dễ coi.

Nó phồng má nhai cơm, rồi lắc đầu.

“Không đi.”

“bác ơi, cuối tuần mình đi thăm mẹ nữa nhé.”

“Ừ.”

Tôi vươn tay, thuần thục lau khóe miệng cho nó.

Ngẩng đầu, trên bàn phòng khách đặt một tấm ảnh.

Trong ảnh, tôi và Lục Tinh Trần ngồi hai bên bia mộ, cả hai đều cười rạng rỡ.

Cũng coi như một kiểu ảnh gia đình khác biệt.

“bác ơi, mai con muốn ăn thịt kho tàu.”

“Được.”

“bác ơi, ăn xong con còn muốn uống trà sữa.”

“Được.”

“bác ơi, con…”

“Lục Tinh Trần, đừng được voi đòi tiên.”

“…Ồ.”

Tôi cúi đầu, khóe môi khẽ cong.

Lâm Mạn Mạn, nhìn đi, ngay cả chuyện nuôi con, tôi cũng sẽ làm tốt hơn cô.

(hoàn)

Support Author

What to read next?

Popular picks trending right now.

Hiện đại · Trending right now

Tỉnh Giấc Sau Ba Năm Mộng

Ngày cha của Nhậm Thanh Niệm được đưa đi an táng, mẹ chồng nhà hào môn lại chặn ngay trước cổng. Ép cô phải ký đơn ly hôn. “ Hôm nay cô không ký, thì đừng mơ cái xác nghèo hèn kia được chôn xuống đất!” Rượu cay nồng theo từng sợi tóc nhỏ giọt […]
0.0 20 Chương
Hiện đại · Trending right now

Quẻ Cát Thứ Một Trăm

Bị nhà họ Phó tìm thấy đã bảy năm, tôi vẫn chưa thể bước vào cửa nhà họ. Giả tiểu thư cũng vẫn chưa rời khỏi nhà họ Phó. Theo quy định tổ tiên nhà họ Phó, người trong tộc sau khi đi xa muốn quay về, phải do người nắm quyền của nhà họ […]
0.0 14 Chương
Hiện đại · Trending right now

Thiếu Gia Giấy

Để tôi có thể kết thúc yêu xa với bạn trai Lộ Kỳ Ngộ, ba mẹ tôi đã trực tiếp mua đứt một căn hộ rộng rãi ở thành phố nơi anh ta sống. Tôi vui mừng khôn xiết, gửi từng món đồ của mình đến căn nhà mới. Nhưng không ngờ, tất cả các […]
0.0 8 Chương
Hiện đại · Trending right now

Cháu Gái Ăn Bám Và Cô Con Gái Ruột

Dì tôi bị tai nạn xe, phải cắt bỏ một chân, còn đứa con gái mà dì thương nhất thì lại ra nước ngoài đúng lúc đó. Kể từ đó, tôi tận tâm tận lực chăm sóc dì, phụng dưỡng suốt 15 năm. Dì cảm kích vì sự chăm sóc của tôi, hứa rằng sau […]
0.0 8 Chương
Hiện đại · Trending right now

Chúng Ta Của Những Ngày Bình Yên

Khi đang sắp xếp biểu mẫu đăng ký hoạt động phụ huynh – con cái, tay của Thẩm Niệm Vi bất chợt khựng lại. Tống Vũ Huyên — Cha: Cố Cảnh Thâm. Cố Cảnh Thâm, người chồng đã kết hôn với cô ba năm, lúc này lại xuất hiện trước mặt cô với tư cách […]
0.0 23 Chương
Hiện đại · Trending right now

Vợ Cũ Của Trùm Buôn V Ũ K H Í

Kết hôn với trùm buôn vũ khí Lục Đình Châu bảy năm. Đôi tay lẽ ra dùng để cầm bút vẽ của tôi, lại phải lắp ráp súng ống, tháo gỡ bom mìn, cùng anh ta vào sinh ra tử. Thế nhưng đến năm thứ bảy sau khi kết hôn, anh ta lại điên cuồng […]
0.0 8 Chương

Powered by your reading activity and community trends

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...