Lòng Chàng Lòng Thiếp, [...] – Chương 2

5.

Cứ thế, Lâm Tiêu Tiêu hẹn ta lần gặp mặt tiếp theo, rồi mang theo làn hương dìu dịu, thướt tha rời đi.

Tiểu nha đầu này vẫn giống hệt như trước — hành sự dứt khoát, yêu ghét phân minh.

Tạ Huyền thì… gương mặt lồ lộ bốn chữ to đùng: “Ta thất tình rồi.”

Thấy hắn ngơ ngác như người vừa mất hồn, ta hào sảng vỗ mạnh vào vai hắn:
“Đại trượng phu sao lại sợ không có thê tử? Ngươi đừng có khóc đấy, không thì ta coi thường ngươi thật!”

Tạ Huyền cố kìm dòng lệ sắp trào ra, hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái:
“Kỷ Thuần Hiếu! Ta hận ngươi!”

Dứt lời, hầm hầm bỏ đi.

Nhìn bóng lưng hắn, ta bỗng bật cười.

Tên nhóc này, cũng dễ thương ra phết.

Chẳng bao lâu sau, đại hôn của chúng ta đã tới.

Hôn lễ hoàng gia lễ nghi rườm rà, may nhờ Hoàng thượng thấu tình đạt lý, biết ta không phải nữ tử tầm thường, nên đã cắt cử không ít người đến giúp lo liệu.

Tới đêm tân hôn, ta cuối cùng cũng được gặp lại Tạ Huyền.

Nghe nói mấy ngày qua, Quý phi nương nương trong cung đã bắt đầu thay đổi thái độ, dần chấp nhận ta — vị con dâu “nửa nam nửa nữ” này.

Bà còn ân cần khuyên nhủ Tạ Huyền:
“Phu thê các con là trời định một đôi, ngươi yếu, nàng mạnh, chính là nhân duyên tốt lành.”

Lời ấy khiến ta không khỏi sinh chút thiện cảm với vị “nhạc mẫu” này.

Có thể ở chốn hậu cung giữ vững sủng ái bao năm, quả nhiên không phải người tầm thường — đầu óc xoay chuyển nhanh thật đấy.

Chỉ tiếc rằng, Tạ Huyền dường như vẫn chưa nghĩ thông suốt, trong suốt buổi đại hôn, sắc mặt luôn đen như đêm ba mươi.

Ta có mấy thuộc hạ đến dự lễ cưới, thấy hắn mang bộ dạng ấy, suýt nữa không kiềm được mà lao lên dạy cho một trận.

Đám binh sĩ theo ta chinh chiến nhiều năm, trong đó không thiếu kẻ xuất thân cao môn vọng tộc, nhưng mồm miệng và tính khí đều chẳng khác gì lũ lưu manh.
Nếu không phải ta còn trấn được cục diện, thì cho dù Tạ Huyền là hoàng tử, e rằng cũng bị ăn gậy gộc rồi.

Khó khăn lắm mới nhẫn nhịn được đến đêm động phòng, trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người chúng ta.

Trăng sáng treo cao, bóng nến lay động hắt lên màn đỏ.
Tân phòng tràn ngập sắc xuân, mà vẻ mặt Tạ Huyền lại âm trầm nghiêm nghị.

Hắn lạnh giọng nói:
“Kỷ Thuần Hiếu, tuy hôm nay chúng ta đã thành phu thê, nhưng lòng ta không có ngươi. Từ nay nước giếng không phạm nước sông!”

Ta liếc mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Tạ Huyền lập tức hoảng hốt, giọng có phần lắp bắp:
“Ngươi… ngươi cười gì! Ngươi không chiếm được thân ta, càng không thể có được trái tim ta!”

Ta bất đắc dĩ lật trắng mắt một cái — cái cách nói chuyện này, nghe cứ như thể ta đang khao khát không có hắn là sống không nổi vậy.

Mà thôi… trêu chọc một chút cũng đâu có sao.

 

6.

Hôm nay ta hiếm khi tỉ mỉ trang điểm, đến cả bà mối trông thấy còn đỏ mặt ngẩn người.

Phải biết rằng, ta mặc nữ phục chẳng những không quái dị, mà ngược lại còn mang vẻ lạnh lùng diễm lệ, cao quý khó gần, toát lên phong tình riêng biệt.

Mấy năm trước, khi ta đến Tây Lương tiếp ứng nội gián, từng cải trang thành kỹ nữ đứng đầu lầu xanh.
Lúc đó, diện mạo ấy khiến mấy huynh đệ bên cạnh ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo, có kẻ mấy đêm thao thức chẳng yên, còn lén chạy đến hỏi ta trong nhà có tỷ muội nào chưa gả, xin được cầu thân.

Nghĩ đến đây, ta nhẹ tay vén khăn voan lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt ta và Tạ Huyền giao nhau.

Hắn ngây người nhìn ta, hai mắt đờ đẫn, có vẻ hơi choáng váng.

Một lúc lâu sau, hắn mới hoảng hốt dời tầm mắt đi nơi khác, lắp bắp:
“Ta… ta tới thư phòng ngủ!”

Muốn chạy à?

Vừa thấy hắn xoay người, ta phất tay tung chưởng, “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng chặt.

Trước khi Tạ Huyền kịp phản ứng, ta kéo nhẹ một cái, hắn đã ngã nhào về phía ta, mất thăng bằng.

“A ——!!”

Ta ung dung lật người đè lên hắn, tay thuận thế tháo ngọc quan trên đầu, mái tóc dài buông xõa, lả lướt rơi xuống, rải nhẹ lên thân hắn.

Cảnh tượng lúc này… thật quá đỗi ám muội.

Tạ Huyền nuốt khan một ngụm nước bọt, khẽ run giọng:
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Ta cúi nhìn hắn từ trên cao, hơi thở như lan, thì thầm:

“A Huyền… chàng thực sự không muốn ư?”

Mặt Tạ Huyền đỏ bừng như máu, lắp ba lắp bắp:
“Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi định cưỡng ép ta sao? Muốn làm cái trò… bá vương ngạnh thượng cung à?!”

Vài chữ cuối hắn nói lệch cả âm điệu, gần như vỡ giọng.

Ta thật sự không nhịn nổi nữa, “phụt” một tiếng bật cười.

“Thì ra chiêu này không hiệu nghiệm… thật đáng tiếc.”

Ta ghé sát bên tai hắn, giọng thấp mềm, trêu chọc:
“Ta có một vị phó tướng, trong nhà có bốn năm tiểu thiếp, hắn nói trong số đó, người mà hắn thích nhất là một cô có mái tóc như mây, yểu điệu kiều diễm…
Xem ra… ta không làm được rồi.”

Tạ Huyền dường như chưa từng gặp trận thế thế này, cả người mềm nhũn, hô hấp cũng có phần gấp gáp.

Khi ta đang định chống người dậy, lại bất chợt cảm nhận được… một biến hoá rõ rệt.

“Ồ?” Ta nhướng mày. “Vậy mà phản ứng lại dữ dội như thế à?”

Ta cứ ngỡ mình chẳng có chút sức quyến rũ nào với hắn kia chứ.

Đàn ông… quả nhiên đều chẳng khống chế được nửa thân dưới.

Tạ Huyền vừa thẹn vừa giận, gầm lên:
“Ta không có!”

Ta ghé sát thêm một chút, nhẹ nhàng cọ cọ mũi mình vào chóp mũi hắn, khẽ cười hỏi:

“Có hay không… chính chàng cũng không biết sao?”

Ta nhìn hắn thật kỹ, trong mắt hắn phản chiếu đầy hình bóng của ta, nhưng biểu cảm lại vô cùng bi tráng, như thể đang chuẩn bị hi sinh vì nước.

Dùng võ uy hiếp người… có cần thiết đến vậy không?

Một lát sau, ta lật người xuống giường.
“Thôi vậy, ép duyên thì chẳng ngọt ngào gì.”

Ta quả thực có đôi phần thích Tạ Huyền, nhưng ta độc thân hai mươi sáu năm rồi, cũng đâu ngại đợi thêm vài năm nữa.

Ta đứng dậy, chỉnh lại y phục, định nói sẽ ra nằm ở giường bên thì bỗng nhiên Tạ Huyền từ phía sau kéo mạnh tay ta lại, lực đạo lớn đến mức như đã mất hết lý trí.

Bình thường ta rất ghét người khác chạm vào mình từ phía sau — nếu có binh khí trong tay, e rằng Tạ Huyền đã bị thương rồi.
Nhưng ta không muốn làm hắn đau, nên cũng không phản kháng.

Không biết là vì tức giận hay vì nguyên cớ gì khác, hắn bỗng nhiên đẩy mạnh ta ngã xuống.

Mái tóc ta xõa dài trên giường, ta ngẩng đầu, nhướng mày nhìn hắn:
“Không phải đã nói nước giếng không phạm nước sông rồi sao?”

Tạ Huyền không đáp, hai mắt đỏ ngầu, cúi đầu cắn vào cổ ta, đúng ngay chỗ động mạch, rồi lại nhẹ nhàng liếm qua.

“Kỷ Thuần Hiếu! Ngươi… trêu người xong liền chạy, thật chẳng có chút võ đức nào cả!”

Tay hắn run rẩy, thân thể nóng hổi, vụng về kéo mở y phục ta, hôn xuống từng tấc da thịt.

Ta khẽ thở nhẹ, thấp giọng cười:
“Cũng đúng… ép duyên thì chẳng ngọt, nhưng cắn thử một miếng… mới biết ngọt hay không.”

Kế tiếp, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy dẫn dắt tất cả.

“Ta muốn ở trên!”

“Không phải cũng như nhau cả sao…”

“Ưm… có thể… nhẹ một chút không…”

“Hảo tỷ tỷ… thêm một lần nữa…”

Cho đến khi đêm về khuya, canh vắng trống dài.

Ta bỗng phát hiện, Tạ Huyền… cũng không yếu như ta tưởng.

 

7.

Hôm sau, chưa tới giờ Mão ta đã tỉnh giấc.

Nhiều năm chinh chiến, ta sớm đã quen nếp ngủ sớm dậy sớm.

Tạ Huyền vẫn còn ngủ say, trong tay còn nắm một lọn tóc của ta.

Nghĩ tới cảnh quấn quýt kịch liệt đêm qua, ta không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Quả nhiên, người trẻ tuổi rất dễ bị khiêu khích mà mất kiểm soát.

Ta không để hạ nhân quấy rầy, tự mình rời giường.

Sau khi đánh một bài quyền, lại luyện đao một hồi, lúc này Tạ Huyền mới dần tỉnh dậy.

Sau đó, hai chúng ta cùng nhau sửa soạn, chuẩn bị vào cung tạ ân.

Vì là tân hôn, ta không mặc nam trang mà chọn một bộ vương phi phục màu đỏ sẫm nhã nhặn, quý phái.

Trên đường đi, Tạ Huyền lén nhìn ta không ít lần.

Từ đêm qua tới giờ, chúng ta vẫn chưa thật sự nói chuyện được câu nào.

Mỗi khi ánh mắt vô tình chạm nhau, hắn lại vội vã né tránh như bị chạm phải điện.

Sao đây, ngại ngùng rồi à?

Hay là mặc y phục vào là không chịu nhận trách nhiệm nữa?

Đang mải nghĩ ngợi, chúng ta đã tiến vào trong cung.

Hoàng thượng suýt chút nữa không nhận ra ta, cảm thán vô cùng:

“Dâu hiền của trẫm, chắc chắn sẽ là một cặp phu thê tương kính như tân.”

Xem ra, người rất hài lòng.

Tiếp đó, chúng ta lần lượt đến bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, rồi ghé qua cung của Quý phi họ Việt ngồi một lúc.

Quý phi sớm đã âm thầm sai bà tử trong phủ dò hỏi, biết rõ chuyện gạo đã nấu thành cơm. Nhìn ta, vẻ mặt vô cùng hiền hậu, nắm lấy tay ta âu yếm nói:

“Kỷ nguyên soái… à không, Thuần Hiếu à, con như vậy thật là xinh đẹp… Vẫn là ánh mắt của bệ hạ tinh tường. Huyền nhi nhà ta chắc chắn là đang vui tới ngấm ngầm mà cười không ngớt!”

Tạ Huyền đỏ bừng cả mặt, vừa thẹn vừa giận:
“Mẫu phi!”

Quý phi càng cười lớn hơn:
“Ha ha ha, biết thẹn thùng rồi kia à~”

Sau một vòng thỉnh an đủ mọi nơi, trời đã gần tối, cổng cung cũng sắp khóa lại.

Khi về tới phủ hoàng tử, sắc trời đã hoàn toàn buông xuống.

Tạ Huyền cùng ta dùng bữa tối. Trong suốt bữa ăn, hắn liên tục gắp đồ ăn vào bát ta.

Chờ đến khi ăn xong, thấy hắn đưa ánh mắt chờ mong nhìn sang, ta cố ý làm như không thấy, chậm rãi trêu chọc:

“Đêm nay điện hạ lại muốn đến thư phòng ngủ chăng?”

Tạ Huyền sững người, một lúc sau mới lí nhí đáp:
“Ta và nàng… mẫu phi từng nói, những ngày đầu tân hôn, tân phòng không được để trống.”

Ta gật đầu:
“À, vậy thì được. Mấy hôm nữa chàng có thể dọn đi.”

Nói xong ta đứng dậy, định về phòng nghỉ ngơi.

Tạ Huyền quýnh lên, vội nắm lấy tay ta:
“Kỷ… Thuần Hiếu!”

Ta trừng lớn mắt:
“Chàng dám gọi cả họ tên ta?!”

Người cuối cùng gọi ta như vậy, đã sớm bị ta chém ngã ngay dưới vó ngựa.

Tạ Huyền không biết phải giải thích sao, bất ngờ ôm chầm lấy ta, vội vã nói:
“Nàng… nàng tối qua không vui sao? Ta thì rất vui! Giờ chúng ta đã là phu thê, không thể phân phòng! Hôm qua ta hồ đồ, đầu óc rối loạn mới nói ra những lời bậy bạ đó…”

Thừa nhận sai lầm cũng xem như nhanh gọn.

Ta khẽ cười:
“Điện hạ, thiếp đã có được thân thể của chàng rồi. Còn tấm lòng? Thôi miễn đi.”

Tạ Huyền rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, vừa níu lấy tay ta vừa năn nỉ:
“Hảo tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ, tha cho ta một lần đi mà~”

Nghĩ đến chuyện tối qua lúc hắn tiến quân thần tốc, từng tiếng "hảo tỷ tỷ" gọi ra miệng, ta dù mặt dày đến mấy cũng đỏ bừng, khẽ đánh hắn một cái:
“Chàng học mấy lời đó ở đâu vậy hả!”

Tạ Huyền liền bế bổng ta lên, dịu dàng nói:
“Hảo tỷ tỷ, hôm nay ta vẫn luôn muốn cùng nàng nói chuyện đàng hoàng. Chúng ta về phòng trước, từ từ trò chuyện, được không?”

Chỉ là… đến khi về đến phòng rồi, thì lại chẳng còn thời gian để nói chuyện nữa.

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...