Lúc Hoạn Nạn Mới [...] – Chương 1

Làm xong phẫu thuật sinh mổ ngày đầu tiên.

Y tá dặn đi dặn lại, ban đêm bên giường không thể không có người ở cạnh.

Phương Hoài dịu dàng nắm lấy tay tôi, cưng chiều nói:
“Vợ của mình không thương, thì ai thương?”

Nửa đêm, anh ấy nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của một cô gái.

“Thầy Phương, thầy có thể đến đón em không? Em cảm thấy có người xấu đang theo dõi mình.”

Cúp máy, anh ấy vội vã mặc quần áo, hấp tấp đi ngay.

Hai tiếng sau, đồn cảnh sát gọi điện cho tôi.

Nói rằng chồng tôi bị tạm giữ vì tham gia đánh nhau.
1
Lúc nửa đêm, khi Phương Hoài rón rén ngồi dậy, chắc anh ấy nghĩ rằng tôi đang ngủ say.

Nhưng anh ấy không biết, cơn đau từ vết mổ khiến tôi đã hai đêm không chợp mắt nổi.

Khi anh ấy vào nhà vệ sinh nhận điện thoại, tôi đang ôm con trong vách ngăn để cho bú.

Dù anh ấy đã cố hạ thấp giọng, nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng được.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của một cô gái.

“Thầy Phương, thầy có thể đến đón em không? Em cảm thấy có người xấu đang theo dõi mình.”

Anh vừa nghe điện thoại, vừa hấp tấp tìm quần dài.

“Em đừng hoảng, tìm một chỗ an toàn chờ anh, anh đến ngay đây.”

Tôi cắn răng chịu đau từ vết thương, thậm chí chưa kịp lên tiếng, anh đã vội khoác áo rồi lao ra khỏi cửa.

Dáng vẻ hấp tấp đó, tôi đã từng nghĩ rằng có chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Cả đêm hôm ấy, tôi gọi cho Phương Hoài vô số lần, nhưng cuối cùng chỉ nhận được những tiếng tút dài không ai bắt máy.

Đứa nhỏ trong vòng tay tôi khóc ngằn ngặt.

Cơn đau làm tôi buồn nôn.

Tới rạng sáng, tôi nhận được điện thoại từ phía cảnh sát, họ đại khái nói với tôi tình hình.

Phương Hoài đánh nhau trên phố bar.

Cảnh sát nói nếu tôi tới đồn ký tên, anh ấy có thể được thả.

Tôi chẳng màng đến vết thương còn đau nhức, đứng dậy mặc quần áo.

Đến cổng đồn cảnh sát.

Tôi thấy một nhóm thanh niên đang đứng hút thuốc, tán gẫu ngoài cửa.

“Lý Tưởng, bạn gái cậu đúng là giỏi thật đấy, nửa đêm còn có thể gọi thầy Phương ra khỏi nhà.”

“Vợ thầy chẳng phải mới sinh sao?”

Một nam sinh trong nhóm giơ điện thoại cho người bên cạnh xem.

“Này, chúc mừng thiên thần nhỏ chào đời.”

“Vừa mới sinh sáng hôm kia luôn đấy.”

“Tặc tặc, xem ra năm nay giải thưởng quốc gia lại thuộc về Hứa Khinh An rồi.”

“Rốt cuộc cậu và Hứa Khinh An là thế nào? Không phải nghe nói hai người đã ở bên nhau rồi à?”

“Thế… thầy Phương…”

Cậu nam sinh tên Lý Tưởng thoáng lộ vẻ khó chịu, thấp giọng nói:

“Mình cũng không rõ lắm về Khinh An…”

Vài câu trò chuyện của họ cũng đủ để tôi hiểu đại khái mọi chuyện.

Tôi bước từng bước chậm rãi tới trước mặt họ.

Lý Tưởng – người đang bị trêu ghẹo nãy giờ – lập tức dụi tắt điếu thuốc, đứng thẳng lên.

“Cô Thẩm, sao cô lại đến đây?”

Tôi khẽ mỉm cười.

“Cảnh sát gọi tôi đến, tôi lo cho thầy Phương gặp chuyện.”

Nói xong, tôi định đi vào trong.

Bên trong sảnh vô cùng ồn ào.

Nhưng tôi vừa bước vào, liền lập tức nhận ra Phương Hoài.

Anh ấy đưa tay xoa đầu một cô gái trẻ, hai người ngồi đối diện cảnh sát.

Thỉnh thoảng, anh lại quay sang trừng mắt nhìn hai nam sinh khác.

Không biết ba bên nói gì với nhau, nhưng khi kích động, Phương Hoài còn đập cả bàn.

Lý Tưởng theo sát tôi vào trong, thấy tôi đứng yên bất động.

Anh ấy nắm lấy tay tôi, “Cô Thẩm, hay là ba chúng tôi đưa cô về trước nhé, bên ngoài gió lớn lắm.”

Tôi khéo léo từ chối ý tốt của anh ta.

Đứng giữa sảnh đồn cảnh sát, bụng tôi âm ỉ đau.

Rõ ràng tôi có chồng, nhưng lại không cảm thấy chút nào được dựa dẫm.

2.

Vừa thấy tôi xuất hiện ở trại tạm giam, người đàn ông ban nãy còn hung hăng tức giận, giờ lại lập tức trở nên nhã nhặn hơn hẳn.

Anh ấy đứng dậy, bước đi trầm ổn về phía tôi, giọng nói pha chút trách móc nhưng vẫn mang theo sự cưng chiều:

“Đêm hôm không ngủ mà chạy lung tung, không sợ vết thương rách ra à?”

Phương Hoài đỡ tôi ngồi xuống chậm rãi, giọng điệu chân thành:

“Anh còn một số chuyện chưa xử lý xong, để anh bảo người đưa em về trước.”

“Con còn chưa bú xong.”

Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, định kéo tôi rời khỏi đồn cảnh sát.

Tôi gạt ra, khẽ cười.

“Lúc anh đi, em đang cho con bú đấy.”

“Con khóc to như vậy, anh không nghe thấy sao?”

Phương Hoài á khẩu, vội vàng lảng sang chuyện khác:

“Đám nhóc này đúng là khiến người ta không thể yên tâm, em cũng là giáo viên, chắc em hiểu mà.”

Thấy tôi vẫn đứng yên, anh đành đỡ tôi ngồi xuống ghế.

Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông hơn ba mươi tuổi trước mặt.

Dáng vẻ vẫn rất ưa nhìn, làn da trắng trẻo, dù khóe miệng còn vương vết bầm.

Một người vốn nho nhã như thế mà cũng có thể vì người khác mà ra tay đánh nhau sao?

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào vết thương trên môi anh không nói lời nào, anh vội vàng chất vấn Lý Tưởng:

“Thằng nhóc này, sao lại gọi điện cho sư mẫu hả! Không biết cô ấy vừa mổ xong, còn chưa thể xuống giường sao?”

“Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, thì cậu cứ chờ mà làm thêm nửa năm cho tôi đi!”

Nói xong, anh còn giả vờ trừng mắt trách mắng Lý Tưởng, người vẫn luôn đi theo sau tôi.

Vẻ lo lắng trên gương mặt anh ấy không giống giả vờ, khiến tôi thoáng ngây người.

Rốt cuộc từ khi nào, Phương Hoài đã quen đeo mặt nạ để sống bên tôi vậy?

“Em đừng lo, đợi hết tháng ở cữ, anh vẫn sẽ chăm sóc em như trước.”

Lý Tưởng nghe thấy tôi nói vậy, khẽ thở phào.

Tôi gạt tay Phương Hoài đang đặt trên vai mình xuống.

Anh có chút ngạc nhiên, nhưng tôi cũng chẳng định tiếp tục nhịn nữa.

“Lúc nãy, cảnh sát gọi điện cho em, nói anh đánh nhau trên phố bar.”

“Lúc đầu em nghe còn không tin nổi.”

Tôi nhìn sang cô gái bên cạnh, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Có lẽ nghe ra chút châm biếm trong giọng tôi, vẻ mặt cô ấy thoáng mất tự nhiên.

Cô ấy vội vàng giải thích:

“Chỉ là cậu nghiên cứu sinh mới của nhóm em, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đi chơi với mấy đứa trong nhóm rồi không biết thế nào lại bị kẻ xấu nhắm vào. Em chỉ qua đồn cảnh sát để giải thích tình hình thôi.”

Lý Tưởng nhìn Hứa Khinh An đầy nghi hoặc.

Hứa Khinh An lảng tránh ánh mắt anh ta.

Hai nam sinh bên cạnh cũng cúi đầu, không lên tiếng.

“Sư mẫu, chào cô.”

“Tôi là nghiên cứu sinh năm nay của thầy Phương. Xin lỗi, không thể đến thăm cô sau khi sinh, lại còn lần đầu gặp mặt ngay trong đồn cảnh sát.”

“Tôi tên là Hứa Khinh An.”

Không biết từ khi nào, cô gái trẻ đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

Giọng cô ta nhẹ nhàng, mang theo chút nghẹn ngào.

Chắc là mới khóc không lâu.

Hàng mày khẽ nhíu, trông có vẻ yếu đuối khiến người khác không khỏi thương cảm.

Cũng chẳng trách được Phương Hoài, một người đàn ông từng trải như thế, lại có thể vì cô ấy mà lao vào đánh nhau giữa đường.

Thấy tôi im lặng.

Hứa Khinh An có chút bất an:

“Đều tại tôi không tốt, để cô phải ra ngoài giữa trời gió rét ngay khi còn ở cữ.”

“Tất cả là lỗi của tôi, khiến thầy Phương gặp rắc rối lớn như vậy.”

Cô ấy nói những lời này, trông vô cùng chân thành.

Dường như chuyện kéo chồng người ta từ bên cạnh vợ mới sinh đến trại tạm giam hoàn toàn chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Hứa Khinh An không phải cái tên tôi mới nghe lần đầu.

Từ khi mang thai, tôi đã giao toàn bộ sinh viên cùng đề tài nghiên cứu cho Phương Hoài.

Sau khi thăng chức lên phó giáo sư nhờ kết quả bài báo, anh ta thường xuyên nhắc đến cái tên này bên tai tôi.

“Khinh An cái đứa này, đo dữ liệu mà cũng không biết đứng trông máy.”

“Cái đứa ngốc này lại bắt anh sửa hình cho nó nữa rồi.”

“Con bé ngớ ngẩn này làm sai mẫu thí nghiệm, hại cả phòng lab bận rộn suốt nửa tháng, suýt nữa dự án bị hủy luôn.”

“Cái đứa vô dụng này, bị giáo viên khác mắng mà chỉ biết khóc.”

Tôi đã từng muốn tìm cơ hội để gặp cái cậu “Khinh An” này.

Chắc hẳn cũng là một tên ngốc giống tôi ngày trước.

Khinh An… Khinh An…

Thì ra là con gái à?

Tôi nhếch môi, dịu dàng cười với cô ta:

“Nghe cô nói vậy, suýt nữa tôi tưởng mình nghe nhầm rồi.”

“Người nửa đêm gọi điện, khóc lóc nhờ thầy Phương đến đón, không phải chính cô sao?”

Nghe đến đây, Lý Tưởng kéo Hứa Khinh An về phía mình.

Hai người còn lại nhìn nhau, hận không thể lập tức thoát khỏi cái nơi đầy sát khí này.

Hứa Khinh An nghe tôi nói xong, ánh mắt đảo qua đảo lại, suýt nữa lại khóc thêm lần nữa.

Phương Hoài thấy cô ta tủi thân, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Thẩm Ải, đừng nói nữa.”

“Cô ấy vẫn còn nhỏ, người lớn không ở bên, có chuyện thì không nhờ giáo viên thì nhờ ai?”

“Hơn nữa, một cô gái ở ngoài đường mà gặp chuyện gì thật thì nhà trường phải ăn nói sao với phụ huynh?”

Tôi nhìn dáng vẻ tức giận của Phương Hoài, đứng lên.

Có lẽ biết tôi không phải kiểu người dễ chịu thiệt thòi, anh ta bước lên chắn trước mặt Hứa Khinh An.

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của anh ta, tôi bật cười tự giễu.

Không biết anh ta sợ tôi tức giận đến mức vết thương nứt ra, hay sợ tôi làm loạn trước mặt mọi người, tổn thương đến cô học trò yêu quý của anh ta.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng vô cùng thất vọng.

Ở bên Phương Hoài mười hai năm.

Bất kể chuyện gì, anh ta đều tỏ ra ung dung, chẳng mấy khi quan tâm đến điều gì.

Thế mà hôm nay lại có thể bộc lộ một mặt cẩn trọng, dịu dàng như thế trước mặt cô gái này.

Dạ dày quặn lên, trong lòng khó chịu, cả người càng khó chịu hơn.

Tôi siết chặt bàn tay buông thõng bên người, nhưng cuối cùng vẫn không tát vào gương mặt tuấn tú đó.

Vết thương ngày càng đau, tôi từ từ đứng dậy.

Thấy tôi sắp đi, Lý Tưởng kéo Hứa Khinh An chào tạm biệt tôi.

Hứa Khinh An hất tay anh ta ra, bước đến bên cạnh tôi, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Sư mẫu, nghe nói nhiều phụ nữ sau sinh dễ bị trầm cảm, cô nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

Tôi dừng bước, nhìn cô ta thêm vài giây.

“Có bạn trai rồi thì đừng làm phiền chồng người khác nữa. Người không biết còn tưởng thầy Phương có một cô con gái lớn như cô đấy.”

“Với lại, tôi cũng là giảng viên ở trường các cô, phải gọi tôi là cô Thẩm.”

Bất kể cô ta có đứng đó ấm ức khóc lóc thế nào, tôi cũng không ngoảnh lại.

Hứa Khinh An cau mày, dường như cũng không nhận ra.

Lý Tưởng nhìn chằm chằm cô ta, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...