Phân thân đi làm thay tôi, ai ngờ ông sếp lại tỏ tình với cô ấy.
Đến khi cảm nhận được cô ấy đang hôn ai đó,Tôi nói: “Cô điên rồi à?”
Cô ấy đáp: “Sếp đẹp trai quá trời! Vừa đẹp vừa giàu! Hôn hôn!!”
Tôi: “…Đó là cái mặt tôi muốn đấm cho vỡ ra, hôn cái gì mà hôn!”
Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy tài khoản của mình nhận được một khoản chuyển khoản với hàng loạt số 0.
Tôi: “?
“…Nhớ hôn lúc tôi ngủ nhé.”
Cho đến một ngày, cô ấy bị lỗi.
Tôi bị ép vừa đi làm, vừa… hẹn hò với cái tên tôi ghét nhất trần đời – ông sếp.
“Tiểu Tiếu, anh thích em. Cho anh hôn một cái.”
Tôi: “…”
1
Tôi là một nhân viên làm thuê khốn khổ, mỗi ngày đều phải chịu đựng mấy lời càm ràm của sếp – Cố Lãng.
Thì bỗng một hệ thống phân thân chuyên ngôn tình ngược tìm đến tôi.
Nó bảo thế giới tôi đang sống thật ra là một cuốn tiểu thuyết.
Mà Cố Lãng lại là “ánh trăng trắng” của đời tôi – người tôi sẽ yêu nhưng không bao giờ có được, mãi mãi khắc ghi.
Tôi: “???”
Hiện tại, Cố Lãng cao tận một mét chín.
Tôi phải ngẩng hết cỡ mới thấy được cái xương hàm sắc như dao của anh ta,
Và cái miệng mỏng cứ mỗi lần mở ra là toàn những lời khiến người ta muốn té xỉu.
【Tôi sẽ yêu hắn á?】
【Sao không bảo tôi sau này trúng số hàng tỷ luôn đi!】
“Chu Tiếu Tiếu, cười cái gì mà cười? Bản kế hoạch marketing làm thế này vui lắm à?”
Tôi đây là cười vì tức đó.
Tức là sao lại có người yêu được ông sếp này cơ chứ.
Còn tôi thì chỉ mong một ngày sớm muộn gì cũng cho nổ tung cái công ty của Cố Lãng cho rồi!
2
Tôi nghĩ cái hệ thống đó đúng là đang lừa tôi.
Nó bảo tôi – một người từ nhỏ đã ghét thầy cô, ghét huấn luyện viên dạy lái xe, đi làm thì ghét sếp – sẽ yêu Cố Lãng á?
Đúng là chuyện hoang đường đến mức sao Hỏa rớt xuống đất cũng còn hợp lý hơn!
Cho đến khi hệ thống tạo ra một phân thân giống hệt tôi.
Cô ta ôm tấm ảnh chụp tập thể của công ty, chỉ vào Cố Lãng – lúc đó đang bế con mèo – rồi si mê nói:
“Đẹp trai quá trời!!”
Tôi tức đến mức phải lấy tay ấn đầu cô ta lệch đi.
Sao cô ta có thể dùng chính gương mặt của tôi mà khen cái tên tôi ghét nhất đẹp trai cơ chứ!
Khác gì trời sập đâu!
3
Tôi là một trong những nhân viên của phòng marketing thuộc công ty Cố Lãng.
Trên đầu là giám đốc, bên dưới là đồng nghiệp.
Nhưng mỗi khi tôi đi làm,
Cố Lãng y như thể bị mù mặt, thần kinh có vấn đề!
Giám đốc làm sai, hắn gọi: “Chu Tiếu Tiếu!”
Đồng nghiệp làm sai, hắn lại: “Chu Tiếu Tiếu!”
Phòng ban bên cạnh gây lỗi, hắn vẫn là: “Chu Tiếu Tiếu!”
Chu Tiếu Tiếu, lúc nào cũng chỉ biết có Chu Tiếu Tiếu!
Làm lâu ngày tôi phát rồ thật sự.
Đã tưởng tượng cảnh một ngày nào đó ôm theo quả bom mà nổ tung cái công ty của Cố Lãng luôn rồi!
Tôi muốn cùng cái miệng độc địa của anh ta đi chầu ông bà luôn!!
Nhưng Cố Lãng lại chẳng hề hay biết.
Cho đến một ngày, tôi quá mệt mỏi, đăng status điên loạn trong vòng bạn bè mà quên mất chặn anh ta.
【Bao giờ mới bán được cái công ty rách nát này để đi du lịch nhỉ.】
Video là tòa nhà công ty.
Vài phút sau, Cố Lãng để lại bình luận:
【Có tâm sự gì không thể nói ra sao?】
【Định bán công ty của tôi à.】
Sáng hôm sau, anh ta còn nói:
“Cô suốt ngày đầu óc lộn xộn, sao không tính bán cả tôi luôn đi!”
Hừ.
Anh tưởng tôi chưa từng nghĩ đến chắc!?
4
Hệ thống tạo ra một bản phân thân để đi làm thay tôi.
Trước khi cô ta đến công ty, tôi nhớ tới Cố Lãng nên đã căn dặn rất kỹ:
“Yêu sếp là đáng xấu hổ.
Yêu sếp là phản bội toàn bộ giới công nhân viên chức toàn cầu!”
Cô ta chẳng thèm để tâm.
Tôi vẫn lảm nhảm không ngừng:
“Tin tôi đi, cô mà ngày nào cũng nhìn thấy anh ta, tiếp xúc với anh ta, thì tuyệt đối không yêu nổi đâu.”
Tối hôm đó, cô ta nhắn:
“Sếp đẹp trai quá trời luôn! Ngoài đời còn đẹp tới mức vô pháp vô thiên!
Tôi thật sự sắp yêu mất rồi!!”
Tôi: “…”
Tôi thề sớm muộn gì cũng sẽ cho cái thế giới điên này nổ tung!
Sau đó tôi lại khuyên răn vài lần, cô ta vẫn chẳng lọt tai chút nào.
Ngày nào cũng ôm ảnh Cố Lãng rồi ngồi mộng mơ.
…Tôi bắt đầu tưởng tượng đến cảnh sớm muộn gì cũng phải cạo trọc đầu Cố Lãng.
Dù sao thì cũng chẳng ai nghĩ đầu hói là đẹp trai cả.
5
Tiếc là mấy ngày trôi qua,
Tôi vẫn chưa thành công trong việc cạo đầu Cố Lãng.
Còn cô ta thì vẫn si mê ảnh của Cố Lãng như ngày đầu.
Để theo đuổi anh ta,
Cô ta bắt đầu cuộc sống mỗi sáng một bó hoa, đi làm – tan ca đều nhắn tin khủng bố anh ta, hỏi han săn sóc từng chút một.
【Đang hơi đói, hơi nhớ, nhớ muốn mở app đồ ăn để đặt… anh.】
【Sếp iu ơi~ tim em còn tác dụng gì nữa đâu, nó bay sang chỗ anh mất rồi.】
【Anh giẫm lên áo em một cái đi, xem có phải vải “yêu anh” không.】
【Em có làm phiền cục cưng không, em thấy áy náy lắm, nhưng không thể ngừng nhớ anh.】
【Hôm nay anh lạnh nhạt với em, nhưng ngày mai em vẫn đến tìm anh.】
Cố Lãng: 【…】
【Đi khám tâm thần đi.】
Hình ảnh truyền về từ hệ thống cho thấy Cố Lãng nhíu mày, định nói lại thôi.
Còn ánh mắt tôi thì âm trầm,
Chỉ thấy cô ta đang dùng gương mặt của tôi để “phát rồ” đủ kiểu mỗi ngày.
Cô ta: “Không thấy gì hết! Không thấy gì hết!!”
Tôi: “……”
Cô ta kiên trì không bỏ cuộc.
Ngày nào cũng đổi chiêu, bày đủ trò để tỏ tình với Cố Lãng.
Cuối cùng, Cố Lãng cũng không chịu nổi nữa:
【Cô yên lặng chút được không.】
Cô ta trả lời một câu hết sức… trừu tượng:
【Bảo bối, hôm nay em đi nặng rồi.】
Cố Lãng: 【?】
Cô ta: 【A, là nhờ thiên thần bé nhỏ là anh đó!!】
Cố Lãng: 【……】
6
Cứ thế, cô ta quấy rầy Cố Lãng suốt mấy tuần liền.
Ngay cả mấy đồng nghiệp từng cùng tôi “chung chiến tuyến” chống lại Cố Lãng, giờ cũng bắt đầu lên vòng bạn bè “thân thiết” hỏi tôi:
Có phải đầu óc có vấn đề không?
Có nên đi khám bệnh chưa?
Tôi nghĩ, đúng là tôi nên đi bệnh viện thật.
Nhưng không phải để khám đầu óc cô ta, mà là cái miệng của tôi.
Dạo này thức khuya chơi game quá,
Miệng tôi bắt đầu bị tê tê như muốn liệt cơ mặt vậy.
Trên đường tới bệnh viện, hệ thống hỏi với giọng run run:
【Cô đi đâu vậy?】
【Đi khám bác sĩ, dạo này miệng tê tê, chắc sắp bị liệt rồi.】
Hệ thống: 【……】
Sau đó nó lí nhí giải thích một tràng, ý là… tôi không phải bị liệt mặt, mà là đang cảm ứng đồng cảm với cô ta.
【Tức là cô ta làm gì, tôi cũng bị dính cảm giác theo á?】
Hệ thống quay mặt đi: 【Không nghe không thấy gì hết!】
Tôi: 【……】
Cùng lúc đó, tôi thấy cô ta đăng status mới trên vòng bạn bè.
Nội dung:
【Ngày thứ ba hôn sếp, hihi.】
Ảnh kèm theo là Cố Lãng đang ngồi ghế lười, trên đùi còn ôm một con mèo trắng đeo vòng vàng.
Tôi: 【?】 [ảnh chụp màn hình.jpg]
Làm ơn nói tôi nghe, rốt cuộc cô đang hôn ai vậy!?
Tôi muốn nổ tung cái thế giới điên rồ này!!
Cô ta – trong chế độ si mê hoa mắt:
【Sếp đẹp trai lắm đúng không!
【Thật sự siêu cấp đẹp trai luôn ấy! Cuộc đời yên bình là đây!】
Tôi ngồi bẹp trong ghế taxi, gào lên:
【Cô điên rồi.】
Cô ta: 【Sếp đẹp trai quá! Lại còn giàu nữa! Hôn hôn!!】
Tôi bốc hỏa:
【Đó là cái mặt tôi muốn đấm nát ra, hôn cái gì mà hôn!!】
Cô ta: 【……】
Nhưng ngay giây sau, tôi lại thấy tin nhắn báo tài khoản nhận tiền, một khoản với rất nhiều số 0.
Tôi: 【?】
Cô ta: 【Phí hôn hôn do Cố Lãng chuyển khoản.】
Tôi tròn mắt đếm từ phải sang trái – năm con số 0.
Cố Lãng chuyển khoản… 200.000!
Tôi không trả lời.
Đến nửa đêm, mất ngủ, tôi gửi tin nhắn cho cô ta để sáng mai đọc:
【…Nhớ hôn lúc tôi ngủ thôi nhé.】
Tôi quyết định từ nay sẽ ngủ vào ban ngày.
7
Sau khi tôi cho phép cô ta hôn,
Cô ta không “phát rồ” nữa, cũng không giả vờ gì luôn.
Sáng đi làm, cô ta nhắn:
【Đi làm phải hôn hôn bảo bối cái đã.】
Cố Lãng: 【Được.】
Tối tan làm, cô ta:
【Tan làm cũng phải hôn hôn bảo bối một cái.】
Cố Lãng: 【1】 (trích lại câu trước: 【Được.】)
Hôn xong lúc tan ca, vừa về đến nhà,
Cô ta vẫn ôm ảnh Cố Lãng cười toe toét,
Vừa ôm điện thoại vừa đăng:
【Ngày mai phải hôn hôn bảo bối gấp đôi luôn nha~】
Vài phút sau, Cố Lãng: 【1】
Tôi: 【……】
Cứ thế, cô ta hôn suốt cả một tháng trời.
Một buổi sáng nọ,
Hệ thống xuất hiện, ánh mắt lén lút nhìn tôi đầy chột dạ.
【Cô ấy đâu rồi? Sắp đến giờ làm rồi đấy.】
Nó gãi đầu, đảo mắt loanh quanh, nhất quyết không nhìn tôi.
Quả nhiên…
Mỗi lần chột dạ là nó lại giả vờ bận rộn thấy rõ.
Trời đánh!! Cô ta bị lỗi rồi!!
Tôi xoay người mặc đại một bộ đồ công sở,
Lề mề lê bước xuống lầu.
Đến lúc đứng trong thang máy công ty, đầu óc tôi vẫn còn lơ mơ.
Ai mà đêm qua thức trắng, sáng ra lại bị gọi đi làm gấp chứ?
À đúng rồi, là cái hệ thống vô lương tâm kia.
Tôi cười khẩy một cái đầy mỉa mai.
Cố Lãng đứng bên cạnh nhìn tôi: “Miệng co giật à?”
…Anh co giật, cả nhà anh co giật.
Chính anh là người co giật giỏi nhất đấy!
Hệ thống nghe được tiếng lòng tôi: 【……】
8
Đi làm thật sự rất mệt.
Tôi chỉ muốn cầm đại bác bắn sập công ty của Cố Lãng cho xong.
Mệt quá trời mệt.
【Cô phải bắt đầu đi theo kịch bản rồi.】
Lúc tôi đang u sầu ở chỗ làm, hệ thống rón rén nhắc khẽ.
Tôi quay đi làm lơ: 【Không làm.】
Bảo tôi đi hôn Cố Lãng mỗi ngày, chi bằng cho tôi quyền đặt bom công ty của hắn cho nhanh!
【Vậy… đi nấu canh cho anh ta nhé?】
【Tại sao?】
Sau khi tôi quay lại đi làm, đồng nghiệp ai nấy đều thấy tôi “trở lại bình thường”.
Họ cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Chúng tôi lại cùng nhau trở về những ngày “đồng lòng chống sếp”, ngày nào cũng tám chuyện, bốc phốt Cố Lãng.
【Nghe nói Tổng Cố tối qua leo núi ngắm bình minh, kết quả là trẹo chân luôn.】
【Tsk tsk tsk, ai bảo lúc nào cũng áp bức tụi mình.】
【Chứ sao nữa, kẻ áp bức người khác thì thường xui gấp đôi tụi mình là đúng rồi.】
Tôi: 【……】 Tôi vẫn còn ở trong group chat đấy, dù gì tôi cũng là quản lý mà.
Nhưng mà, tôi vẫn chẳng muốn nấu canh cho Cố Lãng chút nào.
Tôi đi làm còn mệt đến mức chẳng thèm nấu cho chính mình.
Anh ta dựa vào đâu mà được ăn?
【Dựa vào đâu hả?】
Hệ thống: 【Chỉ cần cô hoàn thành phần kịch bản này, tôi sẽ đi xin thêm cho cô một căn hộ ba trăm vạn giữa trung tâm thành phố.】
Hừ, anh tưởng tôi là kiểu người ham tiền hả?
Là kiểu thấy nhà đẹ
Bình luận