Nhân sinh thất thập cổ lai hy, ta sắp chết rồi.
Là lão thái quân của Hầu phủ, con cháu quây quần, phú quý như mưa, ngay cả đứa con của tiểu thiếp cũng rơi nước mắt, ta nên cảm thấy mãn nguyện mới phải.
Trong lúc hồi quang phản chiếu, Tống Nghiễn khóc, hôn lên ta một cái và nói:
“Nương tử đừng sợ, đợi ta, chúng ta sẽ cùng chung một mộ.”
Sau khi tặng hắn một cái tát, ta dặn dò con trai:
“Hỏa táng ta đi.”
…
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận