Khi tôi làm phiên dịch tiếng Quảng Đông trong một truyện phong cách Hồng Kông.
Tổng tài thâm tình nói: “bb, tôi rất nhớ em.”
Tôi dịch: “Bảo bối, anh rất nhớ em.”
Tổng tài: “bb, tôi muốn đ* em.”
Tôi vẫn tiếp tục dịch: “Bảo bối, anh muốn—”
Tổng tài không chịu nổi nữa: “Câu này không cần dịch!”
1
Năm thứ ba sau khi xuyên vào truyện Hồng Kông.
Tôi bắt đầu muốn bỏ cuộc.
Nằm ngửa trên giường, tôi bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống.
“Cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa.
Tôi ngồi dậy, mở cửa.
Một thiếu niên cao ráo, vóc dáng rắn rỏi đứng ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực, cau mày.
Trông rất kiêu ngạo.
“Có chuyện gì?”
“Ra ngoài, giảng bài cho tôi.” – Anh ta ra lệnh bằng giọng lạnh lùng.
Tôi đau đầu.
“Trần Nhiên, tôi là phiên dịch của ba anh, không còn là gia sư của anh nữa.”
Nghe vậy, Trần Nhiên hừ lạnh một tiếng.
Anh ta nhướng nhẹ mày, giọng đầy khinh thường:
“Ôn Đồng, cô thật nghĩ mình quan trọng lắm sao?”
“Nếu không nhờ tôi, cô nghĩ cô có thể làm phiên dịch cho ba tôi à?”
… Thằng nhóc chết tiệt.
Tôi đành chấp nhận số phận, xuống lầu.
Mười phút sau, tôi nhìn bài kiểm tra toán được 50 điểm của anh ta, im lặng.
“Anh vẫn nên chuẩn bị học lại lần ba đi.”
Anh ta ngồi trên ghế, vắt chéo chân một cách lười nhác.
“Đừng nói mấy lời vô ích đó.”
“…”
Tôi nghiêm túc giảng cho anh ta mấy câu sai, gạch chân đề, phân tích kiến thức.
Khô cả họng.
“Hiểu chưa?”
Anh ta xoay bút, mặt mũi lơ đễnh: “Không hiểu.”
“… Trần Nhiên, nếu anh có chút lương tâm thì dù không hiểu cũng nên giả vờ hiểu cho tôi nhờ.”
Tôi khàn giọng nói.
Anh ta bĩu môi một tiếng, lấy điện thoại ra chơi game.
Tôi thở dài, quay vào bếp rót nước.
Tựa vào quầy bar, tôi nhấp từng ngụm nhỏ.
Âm thanh anh ta chơi game rất lớn, bật cả mic.
“Ê, Nhiên ca, cái cô gia sư đó vẫn còn ở nhà anh hả?”
Giọng một nam sinh trẻ từ điện thoại vang lên.
“Vừa rồi còn bám riết đòi giảng bài cho tôi.” – Trần Nhiên lười biếng nói.
“Tôi chịu, sao cô ta cứ bám lấy anh hoài vậy?”
“Không phải thật sự thích anh rồi chứ?”
“Không đùa chứ, cô ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh ta liếc nhìn tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa:
“Dù sao tôi cũng không có hứng thú với cô ta.”
Nghe xong những lời xuyên tạc trắng trợn của Trần Nhiên, tôi chẳng có phản ứng gì.
Tuần trước, anh ta đi đua xe ở đường núi uốn lượn.
Tôi đã mách với ba anh ta rồi.
Ba anh ta tức giận, liền khóa thẻ của anh ta suốt một tuần.
Vì chuyện này, Trần Nhiên cứ nói bóng gió mỉa mai tôi mấy ngày liền.
Dù sao thì, anh ta vốn dĩ cũng đã chẳng ưa gì tôi.
2
Năm tư đại học, tôi trở thành gia sư cho Trần Nhiên.
Ngay ngày đầu đi làm, anh ta hất cả xô sơn lên người tôi.
Sau đó còn làm ra vẻ vô tội: “Cô giáo, cô sẽ không trách tôi chứ?”
Tôi mỉm cười lịch sự, quay đầu túm lấy một con chuồn chuồn ném lên người anh ta.
Thiếu gia Trần ngông nghênh, không sợ trời không sợ đất.
Chỉ sợ duy nhất côn trùng.
Anh ta hét toáng lên rồi nhảy nhót khắp sân như đang diễn vũ điệu điện giật.
Cuối cùng, chuồn chuồn bay đi, thiếu gia ôm đầu trốn trong góc.
“Tôi thấy nhảy cũng ra gì đấy, cho anh điểm A.” – Tôi giơ ngón cái khen ngợi.
Anh ta đỏ mắt trừng tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Cô cứ đợi đấy cho tôi!”
Lần đầu gặp mặt, chúng tôi đã kết thù với nhau.
Tính cách Trần Nhiên rất tệ, mấy gia sư trước đều không chịu nổi mà nghỉ chỉ sau vài ngày.
Nếu không phải vì vậy, công việc lương cao này cũng chẳng đến lượt tôi.
Dù Trần Nhiên là kiểu thiếu gia trời không sợ, đất không nể,
Nhưng thật không may, anh ta gặp phải tôi – một người nghèo.
Mà người nghèo thì giỏi nhất là nhẫn nhịn.
Vậy nên, những ngày sau đó…
Anh ta trốn học, tôi đi bắt bướm.
Anh ta xé đề thi, tôi đi bắt bọ ngựa.
Anh ta chửi tôi bị thần kinh, tôi đi bắt nhện.
Chúng tôi cứ như vậy, đối đầu từng chút suốt một năm.
Cậu thiếu gia chưa từng chịu thiệt bao giờ bị tôi chọc cho phát điên.
Tôi nghe anh ta tức giận mắng với bạn: “Ôn Đồng cái con điên đó, đến cả gián mà cũng dám bắt!”
“Tôi thấy cô ta còn ghê tởm hơn cả côn trùng!”
“Tôi nhất định sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời!”
Đáng tiếc, còn chưa kịp cho tôi bài học đó…
Tôi đã phải quay về trường để tham gia tuyển dụng mùa thu.
Ngày Trần Nhiên biết tôi sắp nghỉ việc, anh ta nhìn tôi rất lâu.
Sau đó gọi điện cho ba mình.
Chưa thắng được tôi, anh ta nhất quyết không để tôi đi.
Trần Nhiên là con một.
Vì vậy, mặc dù ông Trần nuôi con theo kiểu buông thả,
Nhưng hầu như yêu cầu nào của anh ta cũng đều được đáp ứng.
Thế là, ông Trần gửi cho tôi một thư mời làm việc, giữ tôi ở lại.
Tôi học chuyên ngành sản xuất phim ảnh, mà công ty lại chẳng có vị trí nào phù hợp.
Cuối cùng tôi thành phiên dịch tiếng Quảng của ông Trần – chỉ là chức danh treo đầu thôi.
Công việc chính vẫn là… đi cùng Trần Nhiên ôn thi đại học.
Chắc anh ta rất thích lớp 12.
Tôi hai mươi mốt tuổi, anh ta học lớp 12.
Giờ tôi hai mươi ba, anh ta… vẫn học lớp 12.
Ngoan quá, nhưng mà nếu không ổn thì… hay là thôi đi, đừng cố bám con đường lệch lạc này nữa?
3
Ly nước trong tay tôi gần cạn.
Trò chơi của Trần Nhiên cũng vừa kết thúc.
Tôi cầm bút lên, tiếp tục làm bài.
Ánh nắng đầu xuân xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống người anh ta.
Phải nói thật, Trần Nhiên rất đẹp trai.
Hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh ta.
Anh ta có gương mặt đào hoa.
Làn da trắng hồng, ngũ quan sắc nét tinh tế.
Một gương mặt như thế…
Lại luôn mang dáng vẻ ngạo mạn, coi trời bằng vung.
Sự đối lập này khiến anh ta có một sức hút kỳ lạ, khó diễn tả.
Tiếc là…
Tôi khẽ lắc đầu thở dài.
Trần Nhiên không phải nam chính của cuốn tiểu thuyết này.
Như để chứng minh suy nghĩ của tôi—
“Cạch” một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tôi ngoảnh đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn bước vào từ ngoài cửa, ngược sáng.
“Ngài Trần, ngài về rồi!”
Dì Vương không biết từ đâu chạy ra, nhanh chóng đón tiếp.
“Ừm.”
Ngài Trần nới lỏng cà vạt bằng một tay, bước qua thềm cửa.
Ánh mắt chạm phải tôi.
Tôi nghiêm chỉnh cúi đầu chào: “Ngài Trần.”
Trần Nhiên xoay bút trong tay, nghiêng đầu hỏi: “Ba, hôm nay sao về sớm vậy?”
Phải, nam chính thực sự của truyện này—
Chính là ba của Trần Nhiên, Trần Tụng Chi.
Trần Tụng Chi mặt không biểu cảm, chỉnh lại tay áo sơ mi.
“Công việc ở công ty đã xong.”
Nói xong, ông bước thẳng lên lầu.
Tôi nhìn theo bóng lưng người đàn ông ấy.
Tặc lưỡi.
Không hổ là nam chính—
Đã gần năm mươi tuổi mà vẫn phong độ ngời ngời.
Một người đàn ông đã quen ở vị trí quyền lực, thấm đẫm khí thế thượng vị.
Cao lớn, điển trai, là kiểu “quân tử ngụy quân tử” điển hình.
Thậm chí… mông còn rất cong.
“Ôn Đồng, nhìn cái gì đấy?”
Giọng thiếu kiên nhẫn của thanh niên kéo tôi về thực tại.
Tôi vừa định mở miệng—
Một bóng người nổi bật lại xông vào.
Bộ vest công sở, giày cao gót, ngũ quan tinh xảo như một đóa hồng.
Trên tay cô ta là một chiếc áo vest nam.
“Ngài Trần! Áo khoác của ngài đây ạ!”
Trần Tụng Chi đứng trên lan can tầng hai, dáng cao chân dài.
Đôi mắt sau gọng kính ánh lên vẻ lãnh đạm, xa cách.
“Vứt đi.” – Giọng người đàn ông trầm thấp, chậm rãi. – “Tôi không muốn dùng đồ đã bị người khác chạm vào.”
Có việc rồi đây.
Tôi phát âm rõ ràng, giọng tiêu chuẩn: “Ngài ấy nói, ngài không muốn dùng đồ đã bị người khác chạm vào.”
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Nhưng cô ta vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông trên tầng hai.
Cả hai giằng co trong im lặng vài giây.
Cô ấy quay người bỏ chạy ra khỏi cửa.
Tôi nhìn thấy rõ những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Dì Vương móc ra một nắm hạt hướng dương,
Vừa tách hạt vừa phát ra giọng điệu như NPC trong game: “Lâu lắm rồi mới thấy ngài Trần cười vui như vậy.”
“…”
Người phụ nữ lúc nãy là thư ký của Trần Tụng Chi.
Cũng chính là nữ chính của truyện này – Lâm Tịch.
Cốt truyện của truyện này thật ra cũng khá cũ kỹ.
Nam nữ chính là quan hệ cấp trên – cấp dưới.
Trong một lần uống say, hai người ngủ với nhau.
Cơ thể ăn ý, từ đó trở thành bạn giường.
Lâm Tịch sau nhiều lần tiếp xúc thân mật, đã động lòng.
Còn Trần Tụng Chi thì đã chìm nổi thương trường nhiều năm,
Sớm đã quên mất thế nào là yêu.
Trước tấm chân tình mãnh liệt của Lâm Tịch, ông ta lúc nào cũng lạnh nhạt và kiêu ngạo.
Cuối cùng, Lâm Tịch thất vọng rời đi nơi khác.
Trần Tụng Chi lúc này mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô.
Một màn “truy vợ nơi tận thế” của ông chú trung niên bắt đầu.
Cô trốn, ông ta đuổi, kết thúc HE.
“…”
4
Một bóng đen phủ xuống trước mắt.
Trần Nhiên đứng chắn trước mặt tôi.
“Gọi cô mà cô không nghe à?” – Giọng điệu anh ta rất khó chịu.
Tôi đang ngẩn người.
Vì trong đầu vừa vang lên một giọng điện tử quen thuộc.
Hệ thống: 【Ký chủ ơi, tôi sống lại rồi đây! Có nhớ tôi không?】
Không sai. Là nữ chính được chọn của thiên mệnh,
Tôi cũng có hệ thống riêng.
“Ồ ồ.” – Tôi lấy quả óc chó trong túi ra, nhét vào tay Trần Nhiên.
“Giờ tôi có việc, để mai giảng bài nhé.”
5
Tối hôm đó trong phòng ngủ, tôi rửa mặt xong, nằm vật ra giường.
Hệ thống cất giọng bất lực.
【Ký chủ, tôi ngủ đông một năm rồi mà cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ à?】
Tôi ôm gối, hơi chột dạ: 【Tôi đang cố gắng mà… chỉ là hơi chậm thôi.】
Hệ thống: 【Được rồi, vậy tôi tiếp tục ngủ. Có việc thì gõ một cái.】
“…”
Ba năm trôi qua, cái ông trời đánh này chỉ tỉnh dậy đúng ba lần.
Lần đầu tiên, nó nói tôi là một NPC trong tiểu thuyết.
Phải hoàn thành nhiệm vụ NPC, thúc đẩy cốt truyện phát triển.
Lần thứ hai, nó tiêu tốn mười điểm tích lũy để mở khóa kỹ năng tiếng Quảng Đông cho tôi.
Chỉ mở đến cấp sơ cấp.
May mà trình độ tiếng Quảng của mọi người trong truyện này cũng không cao, sơ cấp là đủ dùng rồi.
Lần thứ ba, chính là lúc nãy.
Tôi nhìn trần nhà, thấy phiền quá trời.
Tại sao tôi không thể làm NPC kiểu như dì Vương, nửa người nửa máy, chỉ cần ăn hạt dưa và bình luận dạo?
6
“Cốc cốc — cốc —”
Tiếng gõ cửa ba nhịp – hai ngắn một dài.
Tôi ra mở cửa.
Lại là Trần Nhiên.
Cậu thiếu niên ban ngày còn gắt gỏng, cáu kỉnh.
Giờ khoác lên mình bộ đồ ngủ lụa màu đen, vành tai hơi đỏ, đứng trước mặt tôi.
“Ngày hôm nay còn chưa được ôm.” – Anh ta nói.
Chưa kịp để tôi phản ứng.
Cậu thiếu niên cao lớn đã mạnh mẽ chen vào phòng, cửa bị đóng sập lại.
Tôi bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng mà quen thuộc.
Trần Nhiên siết chặt tôi trong lòng, đầu rúc vào cổ tôi đầy lưu luyến.
Không sai, là con trai của nam chính.
Trần Nhiên cũng có một vài buff riêng.
Anh ta mắc hội chứng thiếu tiếp xúc da thịt.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên bắt gặp anh ta lên cơn.
Lúc đó là trong gác mái u tối.
Cậu thiếu gia ngạo mạn ngày thường, giờ co rúm trong một góc, rên rỉ đau đớn.
Tôi bước lại gần.
Anh ta vẫn còn chút tỉnh táo, giọng khàn khàn xua đuổi tôi:
“Cút… đừng lại gần.”
“Trần Nhiên, anh có cần tôi giúp không?” – Tôi hỏi.
Giống như người đang chìm trong nước thấy được một cọng rơm cứu mạng.
Dục vọng trào lên mạnh mẽ, lý trí bị nhấn chìm.
Anh ta mắt ngấn nước,
Ngón tay run rẩy nắm lấy ống quần tôi.
“Cầu xin cô… giúp tôi…”
Thực ra tôi chỉ để anh ta ôm trong mười phút.
Ôm xong, Trần Nhiên lập tức đẩy tôi ra, đứng dậy.
Vẻ mặt lại trở về dáng vẻ thiếu gia lạnh lùng thường ngày.
Chỉ có vành tai là đỏ đến rỉ máu.
Tôi vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta tránh ánh mắt tôi, ho khan hai tiếng.
“Ôn Đồng, cô thật biết thừa nước đục thả câu.”
“Thích tôi thì cứ nói, đừng tưởng chỉ ôm một cái là tôi sẽ thích cô.”
“…”
Có lần đầu, thì sẽ có lần hai.
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần phát bệnh, Trần Nhiên đều đến tìm tôi.
Thói quen quả thực là một thứ đáng sợ.
Giống như lúc này đây.
Anh ta vừa ôm lấy tôi, tay tôi đã đặt lên lưng anh ta theo phản xạ.
Trong phòng ngủ có đốt tinh dầu hoa nhài.
Hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng.
Giây tiếp theo, anh ta đè lên gáy tôi, cúi xuống hôn.
“Xin lỗi.” – Tôi kịp thời đẩy anh ta ra, nghiêm túc nói.
“Chúng ta không phải người yêu, không được hôn.”
Anh ta sững lại, rồi sắc mặt tối sầm.
Cười lạnh: “Bây giờ cô biết giữ giới hạn rồi à?”
“Vậy hôm đó là ai đè tôi ra hôn tới tấp?”
Bình luận