4.
Ngày hôm sau, ta liền hỏi Mục Cảnh Thâm có nhớ chuyện tối qua hay không.
Không ngờ rằng, sau khi tỉnh rượu, hắn lại chối sạch, một mực khẳng định rằng tối qua chưa từng gặp Mục Duẫn.
“Vậy ngài không tò mò ta và Mục Duẫn đã làm gì trong động sao?”
“Không tò mò.”
Câu nói ấy như được ép ra từ kẽ răng.
Nhưng ta phát hiện điểm đáng ngờ.
“Ngài chẳng phải nói tối qua chưa từng gặp Mục Duẫn sao?”
... Sự im lặng này chẳng khác nào bài thơ “Tạm biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma.
Mục Cảnh Thâm vươn tay dài, kéo ta vào lòng, đặt ta ngồi trên đùi, ghé sát tai nói nhỏ:
“Cẩm Cẩm, nàng đang dò xét ta sao?”
“Ai bảo ngài cứ cứng miệng.”
Mục Cảnh Thâm thở dài, giả vờ buồn bã:
“Ta già rồi, nhan sắc suy tàn, đương nhiên không thể sánh với Mục Duẫn.”
“Ai nói vậy!” - Ta lớn tiếng phản bác.
“Ngài xem hắn, trông như một con khỉ đột lớn, làm sao so được với ngài.”
Mục Cảnh Thâm bật cười.
“Ta với Mục Duẫn chỉ là bạn bè, hắn cũng có ý trung nhân.”
Ta ghé tai hắn nói:
“Ta cũng vậy.” - Đôi tai của Mục Cảnh Thâm thoáng chốc ửng hồng.
Thấy vậy ta cảm thấy thú vị, liền đưa tay chạm vào dái tai hồng hồng của hắn, lập tức bị hắn nắm tay giữ lại.
“Đừng nghịch, ngồi xuống đây đọc sách cùng ta, được không?”
“Được thôi.”
Thành thân lâu như vậy, ta luôn muốn tìm cơ hội được gần gũi hơn với hắn.
Nhưng Mục Cảnh Thâm phòng ta như phòng trộm, đêm nào cũng che chắn rất cẩn thận.
Có lần ta định cưỡng hôn, kết quả bị hắn quấn chặt trong chăn, giống như con tằm non.
Thật tức chết đi được!
Nếu cứ thế này, đợi đến khi hắn già thật, ta e rằng vẫn chưa được "nếm thử" gì cả!
May mắn thay, ông trời cuối cùng cũng đứng về phía ta.
Đêm ấy, Mục Cảnh Thâm mãi không về phòng.
Ta lấy làm lạ, khoác áo bước đến thư phòng.
Vừa tới cửa, ta nghe thấy tiếng ồn ào.
Thò đầu nhìn vào, thấy hai thị vệ thô bạo kéo một nha hoàn mặc váy hồng từ thư phòng ra ngoài, hướng về cửa phụ.
Chuyện gì vậy?
Lo lắng cho sự an nguy của Mục Cảnh Thâm, ta vội vã bước vào thư phòng, gọi lớn:
“Mục Cảnh Thâm?”
Không có ai trả lời.
Ta tiếp tục tiến vào trong, cảm giác càng đi càng lạnh.
“Mục Cảnh Thâm!
“Ngài đang làm gì vậy? Mau dậy đi!”
Hắn đang ngâm mình trong một thùng nước đầy đá, toàn thân lạnh đến phát run.
“Cẩm Cẩm… mau ra ngoài.”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi rõ trên cổ, gần như nghiến răng nói ra từng chữ.
Ta đưa tay sờ trán hắn, nóng rẫy.
Chỉ trong khoảnh khắc, ta liền hiểu ra mọi chuyện.
“Cẩm Cẩm… mau đi đi, ta không sao.”
“Ta không đi!”
“Người đâu…”
Dường như hắn đã đau đớn tới cực hạn, giọng nói khẽ như tiếng vo ve của muỗi.
Ta tháo áo khoác, nhảy vào thùng nước, vòng tay ôm lấy eo hắn, hôn lên môi hắn:
“Kêu đi, dù ngài có kêu rách họng cũng không ai tới cứu đâu.”
Nước lạnh thấu xương, chỉ có ôm chặt lấy nhau mới có được chút hơi ấm.
Đêm ấy, ánh trăng cong soi xuống mặt nước, hòa quyện cùng nhau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, khắp người ta không chỗ nào là không đau.
Nằm trên giường, chỉ cần nhớ lại chuyện tối qua là ta muốn chui đầu xuống sông cho rồi.
“Cẩm Cẩm.”
Mục Cảnh Thâm ngồi bên giường, thấp giọng hỏi:
“Còn đau không?”
Ta chui vào chăn, hét lớn:
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa!!!”
Hắn khẽ cười, kéo chăn ra:
“Cẩn thận kẻo tự làm mình ngộp đấy.”
Toàn thân ta đau như bị xe ngựa nghiền qua, còn hắn thì cứ như chẳng có chuyện gì, giống như người bị “thiêu đốt” đêm qua không phải là hắn vậy.
Nghĩ tới đây, ta tức mình giáng cho hắn hai đấm.
“Vương gia, thuốc đã sắc xong.”
Ngẩng đầu nhìn, lòng ta bỗng nổi lên muôn ngàn suy nghĩ.
Dường như đó là… thuốc tránh thai.
Những tình tiết trong đầu đột nhiên ùa về.
Ta rốt cuộc là kẻ thứ ba phá hoại tình yêu đẹp, hay là người vợ đáng thương bị lừa gạt đây?
“Nghĩ gì linh tinh vậy!”
Dường như hắn nhìn thấu suy nghĩ của ta, khẽ gõ lên trán ta, áy náy nói:
“Cẩm Cẩm, nàng còn nhỏ, ta vốn định đợi thêm hai năm nữa… Nhưng tối qua là ta bất cẩn, nhầm thuốc, làm liên lụy đến nàng. Bây giờ sinh con sẽ rất nguy hiểm, nên làm phiền nàng uống thuốc này.”
“Đây là phương thuốc ta xin trong cung, không gây hại gì đến sức khỏe.”
Hắn bỗng như làm ảo thuật, lấy ra một cây kẹo đường hình con hươu:
“Uống xong thuốc, ta sẽ cho nàng ăn kẹo, được không?”
“Trước khi uống thuốc, ta có điều muốn nói.”
Hắn gật đầu.
“Mục Cảnh Thâm.”
Ta đặt tay hắn lên ngực trái của mình, nói:
“Nơi này, đang nói rằng nàng thích chàng.”
Nói rồi, ta lại chọc ngón tay vào ngực hắn: “Còn chàng thì sao?”
Hắn không đáp, chỉ cúi đầu, ánh mắt lặng yên.
Ta dường như đã biết câu trả lời, lòng đau như bị ngàn vạn con kiến cắn xé.
Ta vừa định thu tay lại, thì hắn liền giữ chặt tay ta.
“Cẩm Cẩm, câu này đáng ra phải để ta nói trước mới đúng. Ta mười ba tuổi đã ra chiến trường, việc làm luôn ngay thẳng quang minh.”
“Chỉ duy nhất chuyện cưới nàng, ta đã động lòng riêng, dùng chút thủ đoạn.”
“Cẩm Cẩm, ta thích nàng.”
Trái tim khô cằn của ta như gặp được con mưa mát lành, nở rộ những bông hoa nhỏ.
“Hử? Vậy quận chúa Thanh Hà thì sao?”
“Quận chúa Thanh Hà? Nàng ấy thì liên quan gì?”
Lòng ta hơi chua xót:
“Trước đây nghe nói, quận chúa là nữ trung hào kiệt, với điện hạ Thụy Vương của chúng ta, thật xứng đôi trời định.”
“Quận chúa là vị nữ tướng đầu tiên trong lịch sử Đại Lương, văn võ song toàn, còn giỏi hơn cả nam nhi.”
“Chàng không động lòng sao?”
Mục Cảnh Thâm chậm rãi nói:
“Quận chúa từng nói, đàn ông phải hơn nàng hoặc về võ lực, hoặc về văn tài, nếu không, dựa vào đâu mà chinh phục được nàng.”
Ta tò mò hỏi:
“Chàng đánh không lại quận chúa à?”
Hắn lắc đầu:
“Ta chưa từng tỉ thí với nàng ta.”
“Tại sao?”
Hắn ôm lấy ta, khẽ nói:
“Vì ta chờ nàng trưởng thành.”
Ta cười, chui vào lòng hắn: “Kẹo đường đưa cho ta.”
Cây kẹo được làm tinh xảo, hình một con hươu nhỏ.
“Mua ở đâu vậy?”
“Thấy bán bên đường liền mua. Nếu nàng thích, ta sẽ sai người đi mua thêm vài cái.”
“Kẹo đường đều cùng một vị, chỉ là hình dáng này rất giống với mấy cây kẹo ngày bé người Tây Hạ bán trước cổng nhà ta. Kể từ khi Tây Hạ xé bỏ hiệp ước, ta không còn gặp lại chúng nữa.”
Phụ thân ta rất cưng chiều ta, lúc nhỏ thấy ta thích kẹo đường, lần nào cũng mua cả đống.
Miệng ăn, tay cầm, trước mặt còn phải bày sẵn vài cây nữa.
Người bán kẹo còn bày hẳn quán trước cổng nhà ta, dựa vào phụ thân ta mà phát tài.
Mục Cảnh Thâm lặng thinh, ta chọc chọc vào hắn:
“Nghĩ gì thế?”
Hắn cười, lắc đầu:
“Không có gì.”
5.
Thời tiết trở lạnh, ta lười biếng nằm lì trong phòng, không muốn bước chân ra ngoài.
Mỗi ngày, Mục Cảnh Thâm đều mang về cho ta vài món đồ mới lạ để giải khuây.
“Đây là bức thêu hai mặt do Tổng đốc Giang Nam dâng tặng.
Ta nghĩ nàng sẽ thích nên đã xin Hoàng huynh mang về cho nàng.”
Mặt trước của bức thêu là cảnh xuân Giang Nam, mặt sau là một con bạch hổ oai phong lẫm liệt.
Bức thêu sống động như thật, đặc biệt là đôi mắt, ánh nhìn như muốn xuyên qua lớp vải mà lao ra ngoài.
Nhìn bức thêu, ta thích đến không nỡ rời tay.
“Đợi đến xuân sang, chúng ta cùng đi Giang Nam nhé.”
“Được!”
Sắp đến năm mới, Mục Cảnh Thâm ngày càng bận rộn, hầu như không ở nhà.
Mỗi ngày hắn đều về rất muộn, nghe nói là do cuối năm công việc nhiều, quan viên các nơi phải về kinh trình bày công vụ.
Ban đêm, hắn rón rén bước vào phòng, nằm xuống giường.
Ta xoay người, sờ vào cằm hắn lún phún râu, đau lòng hỏi:
“Dạo này bận gì thế?”
Hắn thấp giọng, vẻ áy náy: “Ta đánh thức nàng à?”
Ta lắc đầu, rúc vào lòng hắn: “Không, ta không ngủ được.”
Hắn siết chặt cánh tay ôm lấy ta: “Xin lỗi nàng, Cẩm Cẩm. Qua khoảng thời gian này, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”
“Chàng đang lo việc lớn gì sao?”
Hắn nắm tay ta, đáp: “Cẩm Cẩm, ta không thể nói cho nàng biết.”
Ngừng lại một chút, hắn lại hỏi:
“Nàng không trách ta chứ?”
Ta bật cười:
“Nói những lời này làm gì? Chàng không chỉ là phu quân của ta mà còn là vương gia của Đại Lương. Làm sao có thể suốt ngày chỉ quẩn quanh bên ta được?”
Giọng hắn khàn đi: “Cẩm Cẩm, sau này, dù xảy ra chuyện gì, nàng cũng đừng rời xa ta, được không?”
Câu này là sao?
Ta khẽ vỗ đầu hắn: “Ta sẽ không rời xa chàng đâu.”
Gần đây kinh thành có vẻ bất ổn.
Ngày ta về thăm nhà, mới biết phụ thân và các huynh trưởng cũng bận rộn, thường xuyên không ở nhà.
Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an, như thể có chuyện lớn sắp xảy ra.
“Đều lui ra cả đi.”
Nhìn bàn tiệc thịnh soạn trước mặt, ta chẳng có chút hứng thú nào.
“Vương phi nương nương, mấy ngày nay người ăn rất ít, cẩn thận kẻo hại đến thân thể.”
Ta day day trán, bực bội phẩy tay.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, xen lẫn tiếng binh khí va chạm.
Trái tim ta như bị ai đó bóp chặt, đau đến thắt lại, cả thở cũng khó khăn.
“Vương phi nương nương, tướng quân Khúc bị buộc tội phản quốc, chứng cứ rành rành, hiện đã bị giam vào thiên lao!”
“Ngươi nói gì?”
Ta sững sờ, đôi chân như mất hết sức lực, suýt ngã xuống.
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Mục Cảnh Thâm…”
Như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, ta cuống cuồng nói:
“Ta muốn gặp hắn!”
Binh lính cầm đao kiếm chặn lại: “Vương gia đã lệnh cho thuộc hạ bảo vệ an toàn cho nương nương. Xin nương nương không rời khỏi phòng.”
Ta không dám tin: “Hắn muốn giam lỏng ta?”
“Vương gia là vì an nguy của nương nương mà cẩn trọng thôi ạ.”
Một hơi tức giận dâng lên, ta phải dựa vào khung cửa mới giữ được bình tĩnh.
Ta không tin phụ thân ta phản quốc.
Chắc chắn là có hiểu lầm.
“Hãy nói với hắn, ta muốn gặp. Dù có phải chờ đến khuya.”
“Cút!”
Ta đá văng chiếc hộp cơm.
“Vương phi nương nương, người…”
“Ngươi cũng cút!”
Mục Cảnh Thâm không gặp ta, ta cũng không ăn uống.
Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều.
Nếu hắn cưới ta có mục đích khác, để một vương phi chết đói cũng là chuyện lớn.
Huống hồ, nếu nhà họ Khúc thật sự bị tru di cửu tộc, ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa.
Thà chết cho xong.
May thay, hắn không để ta biến thành một con ma đói.
Sáng hôm ấy, vừa bước xuống giường, ta liền ngất xỉu.
Khi mở mắt, Mục Cảnh Thâm đã ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, tay cầm bát cháo.
“Cẩm Cẩm.”
Nhìn hắn, ta nắm lấy tay, nói: “Phụ thân ta không phản quốc.”
Hắn tránh ánh mắt ta:
“Ăn chút gì đã.”
Ta gấp gáp, run rẩy quỳ xuống hành đại lễ:
“Điện hạ, phụ thân ta tuổi đã cao, có giáng chức hay cho về quê cũng được, chỉ xin ngài giữ mạng ông ấy.”
“Cẩm Cẩm, nàng làm gì vậy, mau đứng dậy.”
Ta không động đậy.
“Cầu xin ngài.”
Nước mắt ta lã chã rơi, nhìn hắn đầy hy vọng.
Hắn không nói gì, chỉ ôm ta đặt lại lên giường, kéo chăn đắp lên người ta.
“Ta từng hứa xuân tới sẽ cùng nàng đi Giang Nam. Giờ xem ra khó thành. Đông này, chúng ta đi Mạc Bắc ngắm tuyết.”
Hắn định rời đi, ta níu lấy tay áo hắn, khẩn cầu: “Cứu lấy phụ thân và huynh trưởng ta.”
Hắn quay đầu, hất tay ta ra, lặng lẽ rời đi.
Ta bị giam trong phòng, đồ ăn thức uống đầy đủ, thậm chí có cả bánh hoa quế ta thích.
Nhưng mọi tin tức bên ngoài đều bị phong tỏa.
Chỉ có nha hoàn Tiểu Băng là thỉnh thoảng nghe ngóng được vài câu từ tiểu tư khi mang cơm.
“Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia ở biên cương nghe tin, cự tuyệt hồi kinh. Nghe nói Hoàng thượng tức giận, đã hạ chỉ cách chức cả hai, sai người bắt họ về kinh.”
Tiểu Băng đặt thức ăn lên bàn, hỏi: “Tiểu thư tính sao đây?”
Gió thổi nhẹ qua, bức thêu hai mặt của Mục Cảnh Thâm lay động.
Mặt bạch hổ xoay về phía ta.
Nhìn đôi mắt sáng quắc của nó, lời của phụ thân bỗng vang lên trong tâm trí:
“Cẩm Cẩm, mọi chuyện không thể chỉ nhìn bằng mắt, mà phải cảm bằng lòng.”
Tiểu Băng lo lắng nhìn ta: “Tiểu thư sao không nói gì?”
Ta đặt chén trà xuống, giọng đầy bi ai: “Vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Ta còn cách nào nữa đây?”
“Khúc đại tướng quân vì nước mà lập công lớn, nếu chết oan, thực sự không đáng.”
Nước mắt ta lặng lẽ rơi.
Tiểu Băng ngó nghiêng, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói khi Đại Lương khai triều, Cao Tông từng ban cho Khúc gia một đạo thánh chỉ. Nếu hoàng đế không nhân, có thể phế đế.”
Ta ngập ngừng: “Đúng là có một đạo chỉ như vậy, nhưng chuyện lớn thế này, ta…”
Tiểu Băng sốt ruột: “Tiểu thư, lúc này còn do dự gì nữa? Chậm một bước, cả nhà họ Khúc sẽ mất mạng!”
Ta siết chặt khăn tay: “Nhưng ta bị giam trong phủ, làm sao lấy được thánh chỉ?”
“Tiểu thư cứ nói thánh chỉ ở đâu, nô tỳ nguyện liều mạng một lần vì tiểu thư.”
Ta cười chua chát: “Ngươi chỉ là một nha hoàn… Thôi, có lẽ Khúc gia chúng ta số mệnh đã vậy rồi.”
Tiểu Băng nắm chặt tay ta: “Tiểu thư, sau lưng nô tỳ có vương gia Hưng Vương, nhất định sẽ bảo vệ được Khúc gia.”
Ta nhếch môi cười:
“Thật sao? Hóa ra là Hưng Vương.”
Tiểu Băng nhận ra sự bất thường, lao đến định liều mạng với ta.
Ta nhanh chóng rút trâm gài ở eo, một nhát đâm thẳng vào cổ họng nàng.
Đôi mắt nàng trợn trừng, máu từ miệng và cổ trào ra, hình như muốn nói gì đó.
Ta cúi xuống, vỗ nhẹ má nàng, cười lạnh:
“Diễn trò đùa ngươi chút thôi, ngươi lại tin thật.”
Tiểu Băng dần tắt thở, chết không nhắm mắt.
Kẻ đứng sau đã lộ diện, con đường phía trước của ta và gia đình hẳn sẽ sáng sủa hơn.
Bình luận