Sau Khi Ném Chìa [...] – Chương 3

 Chí Văn vội gọi với theo, giọng run run như sắp khóc.

 “Lần này… lần này em nhắm kỹ vô nha.”

 “Em sẽ cố hết sức.”

Lần này Dao Dao trợn tròn mắt như chuông đồng, ngay lúc chuẩn bị đập một phát dứt điểm thì…“Các người đang làm gì đó?!”

Một tiếng quát giận dữ bất ngờ vang lên khiến tay Dao Dao run lên.

 Hòn đá… lại bay.

 Lần này, trúng ngay cái "đầu kia" của Chí Văn.

Tiếng hét của hắn thảm thiết đến rung rinh trời đất.

 Nhưng Dao Dao giờ không lo hắn nữa rồi, vì cô ta thấy có người tới.

 Sợ quá, cô ta quay đầu chạy luôn.

Chí Văn đau đến gào thét như trâu bị chọc tiết:

 “Nè! Em đừng chạy! Ít nhất để lại cho anh cái gì che thân chứ!”

Dao Dao móc đại từ túi ra một cái khẩu trang nhăn nheo, vứt xuống đất.

Chí Văn lồm cồm nhặt lấy.

 Mà một lúc cũng không biết nên che chỗ nào trước.

09

Bảo vệ ca trực chạy lại, vừa thấy rõ cảnh tượng trước cột điện, cả người như bị sét đánh.

Thậm chí còn dụi mắt lia lịa, sợ là mình hoa mắt.

“Giản… Tổng Giản?!”

Giọng anh bảo vệ bắt đầu run rẩy.

Cuối cùng Chí Văn cũng biết khẩu trang nên che cái gì trước.

Hắn luống cuống đeo khẩu trang, tay còn lại thì ra sức che hạ thể.

“Anh nhận lầm người rồi! Tôi không phải Tổng Giản gì hết!”

Anh bảo vệ là người thật thà, ảnh giật phắt cái khẩu trang trên mặt Chí Văn, rồi đút thẳng vào túi mình.

Mặt Giản Chí Văn tràn đầy vẻ bối rối.

“Nhưng mà… Tổng Giản, anh… đang làm gì thế này?”

Đột nhiên, anh bảo vệ vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

“À à, em hiểu rồi! Chắc anh đắc tội với ai đó nên bị người ta chơi xỏ như vậy chứ gì?”

Giản Chí Văn chỉ còn biết điên cuồng gật đầu.

Sợi xích cũng theo nhịp gật mà leng keng vang lên.

“Đúng đúng đúng! Mau giúp tôi mở cái ổ khóa chết tiệt này ra!”

Anh bảo vệ đi vòng quanh cột điện một vòng, vừa gãi cằm vừa xuýt xoa:

“Chà mẹ ơi, sợi xích này trói kỹ thật đó nghen! Như trói heo chuẩn bị lên mâm ấy!”

“Tổng Giản à, chuyện này nghiêm trọng đó! Em phải báo công an ngay mới được!”

Vừa nói xong đã rút điện thoại ra.

“Đừng! Đừng báo!”

Giản Chí Văn gào lên, giọng vỡ toạc như gà bị cắt tiết, mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

“Tôi cho anh tiền! Một vạn! Không, hai vạn! Chỉ cần anh giữ kín chuyện này!”

Mắt anh bảo vệ lập tức sáng rỡ, khuôn mặt đen nhẻm nở nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân.

“Chốt đơn! Tổng Giản cứ đợi chút, em đi lấy đồ nghề tới mở khóa cho anh liền!”

Anh ta vừa rời đi, Giản Chí Văn còn chưa kịp thở phào.

Từ xa bỗng vang lên tiếng bước chân rầm rập cùng với những tiếng hét đầy phấn khích.

Giản Chí Văn gần như phát điên, nghiến răng rủa thầm:

“Khốn kiếp, sao hôm nay lắm người vậy?!”

Nhìn ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.

Anh ta hoảng hốt co người lại như con tôm luộc, cố vùi mặt vào cột điện như muốn hòa làm một với nó.

“Mọi người nhìn kìa, đúng là quả dưa to oành!”

“Vãi thật! Kiểu chơi gì đây? Cosplay... cột điện á?”

“Quà tặng cày lên anh em ơi! Giờ là 2 giờ sáng, livestream kiểu này không dễ đâu nhé!”

“Quay mặt lại đi anh trai! Hơn mười vạn người trong phòng chờ anh lên sóng đó!”

Tôi vẫn đánh giá thấp lòng nhiệt tình ăn dưa của thiên hạ.

Không ngờ chỉ một cái bài viết mà lại có nhiều người kéo đến như vậy.

Giản Chí Văn bị các streamer và đám người hóng chuyện vây kín.

Có người thậm chí còn mang theo cả thang, chỉ để không bị che mất ống kính.

Khi anh bảo vệ quay lại với cái kìm, thì sững sờ đứng chết trân.

Căn bản là không chen vào nổi.

Màn trình diễn này cuối cùng cũng khiến cảnh sát phải ra mặt.

Khi lính cứu hỏa cắt đứt sợi xích, Giản Chí Văn đã mất hết thể diện.

Ngày hôm sau, anh ta và cột điện cùng nhau lên bản tin thời sự.

10

Ngay lúc tôi nghĩ lần này Giản Chí Văn chắc chắn thân bại danh liệt rồi.

Diễn biến lại vượt quá sức tưởng tượng của tôi.

Tại phòng bệnh trong bệnh viện, Giản Chí Văn quấn băng trên trán, sắc mặt tái nhợt nằm tựa vào đầu giường.

Trước ống kính, đôi mắt anh ta đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Tôi thật sự không biết đã đắc tội với ai… Tôi chỉ định ghé công ty lấy tài liệu, ai ngờ còn chưa vào tới cửa thì bị người ta đánh ngất từ phía sau.”

Anh ta dừng lại đúng lúc, như thể đang cố gắng kìm nén nỗi nhục nhã to lớn.

“Lúc tỉnh lại thì đã… đã…”

“Camera gần đó vừa hay đều bị hỏng, phía cảnh sát nói rất khó thu thập bằng chứng.”

Anh ta cười khổ, lắc đầu, gượng gạo nở một nụ cười.

“Nhưng tôi không muốn truy cứu nữa, có lẽ đối phương chỉ là nhất thời kích động… Tôi càng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến gia đình tôi…”

Khi nhắc đến hai chữ “gia đình”, nước mắt anh ta bất ngờ tuôn rơi.

Không kìm được, anh ta đưa tay lau khóe mắt, rồi cúi đầu thật sâu trước ống kính.

“Xin mọi người, nếu muốn chế giễu thì hãy nhắm vào tôi thôi. Vợ và con tôi vô tội, công ty tôi cũng không liên quan đến việc này…”

Bài phỏng vấn vừa lên sóng.

Dư luận lập tức đảo chiều.

Hashtag #ThươngGiảnChíVăn leo thẳng lên top 1 tìm kiếm.

Cư dân mạng đổ xô để lại bình luận:

【Xem mà muốn khóc… câu cuối cùng anh ấy nói đừng làm liên lụy gia đình, thật sự đâm thẳng tim, đúng là đàn ông chân chính!】

【Tôi là bạn học của ảnh, anh ấy thật sự rất yêu thương gia đình, chắc chắn là bị người ta hại rồi!】

【Mà người kia còn cố tình chọn lúc camera hỏng mới ra tay, càng nghĩ càng thấy rợn, rốt cuộc anh ấy đụng đến quyền lợi của ai vậy?】

【Người qua đường bình luận, chuyện này lạ lắm. Nếu thật sự là bị trả thù, sao không báo cảnh sát? Bỏ qua luôn mới thấy khả nghi…】

Nhưng bình luận này nhanh chóng bị dìm xuống.

Công ty của Giản Chí Văn tranh thủ làn sóng dư luận, thể hiện tính nhân văn, hôm sau liền ra thông báo:

【Xét thấy anh Giản Chí Văn gặp phải biến cố, công ty quyết định cho anh nghỉ phép hưởng lương 1 tháng, đồng thời tăng cường an ninh khuôn viên. Bên dưới là hình ảnh bằng khen nhân viên xuất sắc của anh Giản những năm gần đây.】

Nhân cơ hội này, Giản Chí Văn mở luôn tài khoản mạng xã hội cá nhân.

Video đầu tiên là anh ta nằm trên giường bệnh.

Yếu ớt nhưng đầy kiên cường, chia sẻ về cách đối mặt với bạo lực mạng.

Video nhanh chóng đạt hơn 1 triệu lượt thích, phần bình luận ngập tràn lời động viên và ủng hộ.

Tôi lạnh lùng tắt điện thoại.

Thật là mỉa mai, một gã chồng tồi ngoại tình, chỉ chớp mắt đã trở thành “nạn nhân đáng thương nhất Internet”.

Nhưng như vậy lại đúng ý tôi.

Từ khi con trai chào đời, Giản Chí Văn bắt tôi nghỉ việc để toàn thời gian chăm con.

Không có thu nhập ổn định, tôi rất khó giành được quyền nuôi dưỡng. Tôi thật sự cần thêm thời gian để lên kế hoạch.

Vậy thì…Cứ để viên đạn bay thêm một chút nữa.

Dù sao thì…Lên càng cao, té càng đau.

11

Giản Chí Văn quả nhiên là quên đau khi sẹo vừa kéo da non.

Vết thương trên cổ còn chưa lành hẳn, anh ta đã không kiềm chế nổi nữa.

Mới chưa tới nửa tháng sau vụ việc.

Phần mềm giám sát điện thoại của tôi lại nhận được đoạn chat giữa anh ta và Lâm Dao Dao.

【Bảo bối, nhớ em muốn chết, muốn được em yêu thương thật nhiều.】

【Anh không sợ vợ anh nghi ngờ à? Giờ chẳng phải ngày nào cô ta cũng ở nhà chăm anh sao?】

【Con heo đó à? Hừ, nó còn đang ôm vết thương của anh mà khóc sướt mướt kìa, ngu đến phát chán.】

【Hihi, anh thật hư! Vậy em phải trừng phạt anh cho thật nghiêm.】

【Mai anh đưa Hạo Hạo tới trường sớm, rồi tụi mình gặp nhau luôn ở bãi đậu xe nhé? Vẫn chưa thử ở chỗ trường em mà…】

Giản Chí Văn giờ đây là một “hot face”.

Bọn họ không dám đến khách sạn, đành lén lút làm chuyện đó trong xe.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh con tôi vừa bước qua cổng trường, bố nó đã bị cô giáo dắt đi làm trò huấn luyện chó…Tôi lại thấy buồn nôn.

Sau màn "dạy học trên xe", Giản Chí Văn rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn.

Anh ta ghé sát tai Lâm Dao Dao thì thầm gì đó.

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...