Sự Nhẫn Nại Của [...] – Chương 1

Để trả nợ, tôi quyết định leo lên giường với thiếu gia giới thượng lưu ở kinh thành, mặc cho anh ta muốn giở trò gì cũng được.

Đúng lúc quan trọng, trước mắt tôi lại hiện lên mấy dòng chữ như từ không trung bay qua:

【Aaaa bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Nữ chính chuẩn bị hiến thân cho nam chính, đúng là tình tiết ngược cẩu đau dạ dày.】

【Nữ chính, quay đầu lại đi, nhìn người chú bên cạnh kìa, chỉ cần cô làm nũng một chút, mạng sống anh ấy cũng dám cho cô, huống chi là mấy cái “mục tiêu nho nhỏ”!】

【Hết cách rồi, nam phụ tự ti quá, tưởng nữ chính thật lòng yêu nam chính, nên đã sửa tới 800 bản di chúc, mỗi bản đều ghi cô là người thừa kế, mà còn không dám để cô biết.】

Tôi bất chợt quay đầu lại, quả nhiên chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm như vực sâu của Lâm Dực Lãng.

Nhưng lần này, trong làn nước tưởng như lặng im ấy, tôi lại nhìn thấy những con sóng bị dồn nén đến cực hạn.

1

Lâm Đồng Quân dùng những ngón tay thon dài bóp chặt cằm tôi, ép tôi phải quay đầu nhìn anh ta, giễu cợt:

“Người của tôi, chỉ được phép nhìn tôi.”

Tôi vùng ra khỏi tay anh ta, liếc xéo vẻ mặt tự cao tự đại ấy.

Hồi đó khi chúng tôi còn môn đăng hộ đối, trông Lâm Đồng Quân cũng có vẻ nho nhã.

Giờ nhìn anh ta đeo kính gọng vàng, ánh mắt vừa chiếm hữu vừa lộ rõ ham muốn, tôi chỉ thấy trán anh ta như có khắc bốn chữ: “Giả nhân giả nghĩa”.

Thấy tôi tức giận không phục, Lâm Đồng Quân nhếch mép mỉa mai:

“Rơi vào bùn rồi còn bày đặt giữ mình thanh cao?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Biết mình bẩn như bùn thì nên biết điều, đừng chạm vào tôi.”

Nói rồi tôi đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên váy với vẻ chán ghét, rồi thản nhiên bước ra xa anh ta.

Tôi quay người, bước từng bước đến chỗ Lâm Dực Lãng đang đứng ở cửa ra vào.

Anh ấy mím chặt môi, cơ mặt khẽ co giật, như đang cố kiềm chế những cơn sóng lòng dữ dội.

【Cảnh này chắc Lâm Dực Lãng có nằm mơ cũng không dám tưởng đâu!】
【Trời ơi, nhìn Tô Duyệt Nhã bước từng bước về phía người chú, sao tôi lại thấy muốn khóc vậy nè?】

Tôi phớt lờ những dòng chữ đang bay lơ lửng, chỉ biết rằng thay vì hèn hạ cầu xin Lâm Đồng Quân, tôi thà đánh cược một lần.

Lâm Dực Lãng luôn là người bí ẩn, những tin đồn bên ngoài về anh khiến ai cũng phải e dè.

Nhưng tại sao mấy dòng chữ kia lại bảo anh yêu tôi sâu sắc?

Bất kể kết quả ra sao, tôi cũng phải thử. Còn hơn là để mặc Lâm Đồng Quân làm nhục và hành hạ mình.

“Tổng giám đốc Lâm, anh có thể giúp tôi không?”

Không khí xung quanh như đặc quánh lại, bóng anh dưới ánh đèn mờ càng thêm cô độc.

Anh ấy mấy lần định nói rồi lại thôi, môi khẽ động, cuối cùng chỉ khẽ đáp một tiếng:

“Được.”

Giọng nói dịu dàng ấy khiến mũi tôi cay xè, sợ anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, tôi vội cúi đầu.

Anh bước tới bằng những sải chân dài, khi lướt ngang qua tôi thì nói khẽ:

“Đi theo tôi.”

Tôi hít mũi, xoay người đi theo anh.

Lâm Đồng Quân nhìn bóng hai người chúng tôi định bước lên lầu, khó tin rồi tức tối mỉa mai:

“Tô Duyệt Nhã, chú tôi giỏi hơn tôi nhiều lắm.

“Đêm nay qua rồi, cô mà quay lại cầu xin tôi, tôi cũng không cần loại đàn bà rách nát như cô nữa.

“Tốt nhất là suy nghĩ kỹ đi.”

2

Tôi quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy khinh miệt, gật đầu:

“Nhìn cũng biết rồi, anh đúng là không làm nên trò trống gì cả.”

Lâm Đồng Quân nghiến răng:

“Đồ đàn bà rẻ tiền, nhà vừa phá sản là vội vã ra ngoài bán thân!”

Tôi phớt lờ những lời bẩn thỉu của anh ta, ngẩng cao đầu đi sát theo sau Lâm Dực Lãng.

Đứng ngập ngừng trước cửa phòng ngủ của anh ấy, tôi dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Lâm Dực Lãng mới tốt nghiệp hai năm đã tiếp quản tập đoàn Lâm thị, phong cách quyết đoán và lời nói có trọng lượng đã giúp công ty phát triển không ngừng.

Nhưng tính cách thất thường và đời tư bí ẩn khiến anh bị gọi là “bóng ma mặt lạnh”, bao nhiêu phụ nữ muốn dựa hơi cũng phải chùn bước.

Vì vậy nên khi thấy mấy dòng chữ nói anh tự ti, âm thầm yêu tôi, còn lập di chúc cho tôi, tôi thật sự không thể tin nổi.

Bởi trong ký ức của tôi, chúng tôi hầu như không có quan hệ gì.

“Em định đứng đó cả đêm à?”

Tôi cắn môi, lo lắng xoắn tay lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày.

“Chuyện nhà họ Tô tôi đã biết, khoản nợ đó tôi có thể giải quyết giúp em. Nhưng sau này các người phải tự đi tiếp con đường của mình.”

Tôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, món nợ nhà tôi đâu phải nhỏ, vậy mà anh lại đồng ý dễ dàng như thế?

“Cảm ơn anh. Vậy… em cần phải làm gì không?”

“Không cần. Em chỉ cần sống là chính mình, tôi chỉ mong em đừng bao giờ bán rẻ thân thể mình nữa.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh thản nhiên đưa ra “yêu cầu” như vậy, mà bản thân lại không cần bất kỳ sự hồi đáp nào.

【Tổng tài bá đạo này diễn ổn đấy, tôi đoán trong lòng Lâm Dực Lãng chắc đang sướng âm thầm.】

【Cứu bạch nguyệt quang mà không đòi hỏi gì, hình tượng cao lớn thăng hạng liền, hảo cảm của Tô Duyệt Nhã với anh ta chắc tăng vùn vụt luôn!】

【Chỉ mình tôi thấy anh ta ngốc thôi sao? Không giữ Duyệt Nhã bên cạnh, sớm muộn cũng bị tên phá gia chi tử Tô Vũ Thần bán đứng.】

Quả nhiên người ngoài tỉnh táo hơn người trong cuộc.

Ông anh tôi chẳng có bản lĩnh, nhưng lại có cái tính nóng nảy.

Nếu không phải vì quyết định sai lầm khiến công ty thua lỗ, lại còn không biết lượng sức mà vay tiền để đầu cơ, thì nhà tôi cũng đâu đến nỗi phá sản.

Lâm Dực Lãng chỉ giúp tôi trả nợ chứ không giúp nhà họ Tô vực dậy, chắc cũng hiểu rõ tính cách của Tô Vũ Thần rồi.

3

“Tôi đồng ý. Cảm ơn anh.

“Sau này nếu có việc gì cần đến tôi, Tổng giám đốc Lâm cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

Dưới vẻ điềm tĩnh của Lâm Dực Lãng, đôi mắt anh vẫn lén nhìn tôi đầy vui mừng, giọng trầm:

“Tối nay em cứ ở lại đây, sáng mai tôi cho tài xế đưa em về.

“Còn nữa, chuyện giao dịch giữa chúng ta, tuyệt đối không được nói với ai khác, rõ chưa?”

Khi nói những lời đó, khí chất uy nghiêm của anh lộ ra vô thức, khiến tôi không dám suy đoán lung tung, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy anh hài lòng, đứng dậy bước thẳng vào phòng tắm, tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tò mò nhìn quanh phòng ngủ của Lâm Dực Lãng, cách bài trí đơn giản đến lạnh lẽo, cứ như nơi này chưa từng có ai sống.

Cửa phòng tắm bất chợt mở ra, hơi nước cuồn cuộn ùa ra ngoài, tôi có chút căng thẳng nhìn về phía đó.

Anh lấy chăn, chẳng nói gì, xoay lưng nằm xuống ghế sofa, giọng thờ ơ:

“Muốn rửa mặt hay nghỉ ngơi thì tùy em.”

Tôi không bất ngờ với sự lạnh nhạt này, cái khiến tôi bất ngờ là những dòng chữ điên cuồng tràn ra trong đầu.

【Tức chết rồi! Cơ hội tốt thế này mà không tranh thủ thể hiện trước nữ thần!】
【Tôi nghi ngờ anh ta tự ti là do có vấn đề sinh lý đấy!】
【Không hợp lý! Dù là kiểu người cấm dục cũng phải có giới hạn chứ, anh này là hết dục vọng luôn rồi hả?!】
【Khoan đã, nhìn kỹ bóng lưng đó… tôi phát hiện anh ta hơi run thì phải!】

Thấy dòng đó, tôi híp mắt nhìn kỹ bóng lưng Lâm Dực Lãng, quả thực có chút run rẩy.

Nhớ lại những dòng bình luận chớp nhoáng, tôi không nhịn được, bật cười khúc khích.

Anh nghe thấy động tĩnh, quay phắt lại ngạc nhiên hỏi:

“Em sao vậy?”

Tôi che miệng lắc đầu, rồi nằm xuống giường anh:

“Không sao, không sao, khuya rồi, ngủ thôi.”

Nghe tiếng anh trở mình nằm xuống, tôi kéo chăn của anh đắp lên người, mùi nước xả vải thơm nhè nhẹ khiến tôi mơ màng thiếp đi.

Từ sau khi nhà phá sản, tôi đã lâu rồi không được ngủ yên như thế này.

Nghe thấy tiếng động, tôi hé mắt tỉnh dậy, thấy Lâm Dực Lãng đã thay đồ chuẩn bị ra ngoài.

“Trên bàn có bữa sáng, ăn xong tôi sẽ cho người đưa em về.”

“Cảm ơn anh.”

4

Hình như từ lúc gặp anh đến giờ, tôi không ngừng nói lời cảm ơn.

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà.

Về đến nhà, có cảm giác như Lâm Dực Lãng chưa từng xuất hiện. Phải đến khi cầm tờ chi phiếu trên tay, tôi mới chợt nhận ra khủng hoảng gia đình đã được giải quyết.

“Yến Yến! Con về rồi!”

Mẹ thấy tôi liền hớn hở chạy tới, ba và anh cũng vội vàng đứng dậy.

Ba quan tâm hỏi:

“Sao rồi con?”

Anh trai tôi chen qua ba, siết chặt vai tôi, sốt ruột hỏi:

“Lấy được tiền chưa?”

Tôi cụp mắt thất vọng, giơ tay đưa tờ chi phiếu cho anh. Anh vui mừng nhận lấy, chăm chú nhìn con số ghi trên đó.

“Sao lại ít vậy?! Không phải nói là năm mươi triệu sao?!”

“‘Nói’ à? Anh nói với ai?”

Anh tôi có vẻ lỡ lời, cuống cuồng giải thích:

“Không, ý anh là phải có năm mươi triệu mới cứu được công ty!”

Tôi thở dài bất lực:

“Lâm Dực Lãng chỉ đồng ý giúp trả nợ. Còn chuyện công ty sau này, phải tự mình lo thôi.”

“Lâm Dực Lãng?! Không phải là Lâm Đồng Quân sao?”

“Anh à, tối qua em chỉ nói là có cách xoay tiền, em chưa hề nói là tìm ai. Sao anh biết là em định tìm Lâm Đồng Quân?”

Anh trai tôi né tránh ánh mắt chất vấn của tôi, ấp úng nói:

“Anh… cũng chỉ nghe bạn nói… bảo thấy em vào biệt thự nhà họ Lâm…”

“Bình thường Lâm Dực Lãng thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên anh tưởng em tìm Lâm Đồng Quân chứ, dù sao hai người cũng là bạn học mà.”

Tôi nhìn chằm chằm biểu cảm của anh trai, trong lòng không khỏi nghi ngờ: có khi nào việc Lâm Đồng Quân chủ động tìm đến tôi là do anh ta đứng sau?

【Nhìn Tô Vũ Thần là biết loại anh trai bán em gái để trả nợ, không tin cứ xem tiếp đi, thua tôi chuyển khoản 50 đấy.】
【Ban đầu Lâm Đồng Quân chẳng mấy hứng thú với Tô Duyệt Nhã, là vì bên ngoài đồn cô ta cao ngạo khó theo đuổi, nên mới khơi dậy hứng thú của cậu ấm.】
【Tô Vũ Thần nhất định đã lợi dụng điểm này, kích thích lòng hiếu thắng của Lâm Đồng Quân để anh ta bỏ tiền mua cô ta một đêm.】
【Đúng kiểu “thắng mỹ ca ca” luôn! Còn bày đặt giả vờ giả vịt, thật thấy ghê!】

“Thắng mỹ ca ca” là ai vậy? Ngoài câu đó thì mấy lời còn lại nghe cũng có lý.

Tôi và Lâm Đồng Quân đúng là bạn học, nhưng chưa từng thân thiết. Trái lại, anh ta khá thân với bạn cùng phòng của tôi – Chu Khanh Yên, học ngành tài chính.

5

Anh trai tôi bực bội cầm lấy chi phiếu, vừa lầm bầm vừa quay về phòng.

Mẹ thì xót xa xoa đầu tôi, mắt đỏ hoe nói:

“Yến Yến, con vất vả rồi.

“Cái anh Lâm Dực Lãng đó… có thật đáng sợ như lời đồn không?”

Tôi liếc nhìn hướng phòng ngủ của anh trai, lời định nói ra đến miệng rồi lại nuốt vào, quyết định giấu chuyện thật:

“Cũng không đến mức đó đâu mẹ, mẹ đừng lo. Nợ nần giải quyết xong là tốt rồi.”

Ba tôi thì lộ vẻ không hài lòng:

“Nợ thì hết thật, nhưng giờ mất cả công ty, sau này sống ra sao?”

Tôi an ủi:

“Ba à, nhà mình vẫn còn chỗ ở. Con với anh hai đều có bằng cấp, ra ngoài xin việc không khó.

“Chắc chắn tụi con sẽ nuôi được ba mẹ, ba cứ yên tâm.”

Ba tôi nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường, khinh thường nói:

“Ăn quen cơm tám mẩy, sao chịu được gạo xay hạt nhỏ?

“Chưa từng va vấp gì trong đời mà bày đặt nói hay!”

Tôi nhìn theo bóng lưng ông quay người đi vào phòng khách, bất lực thở dài:

“Anh trai mà nóng nảy như thế, đúng là chẳng hợp làm ăn chút nào.”

Mẹ tôi cũng lạnh lùng liếc tôi một cái, buông tay tôi ra rồi im lặng bỏ đi.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị đi làm.

Tôi đã tìm được đơn vị thực tập ngay từ đầu năm tư, may mắn là ngành học của tôi chẳng liên quan gì đến giới kinh doanh, nên chuyện công ty phá sản không ảnh hưởng mấy.

“Bác sĩ Tô, cô tới rồi à, làm ơn xem giúp con Blueberry nhà tôi với.

“Sáng nay dậy là nó bắt đầu nôn, nôn ba bốn lần rồi, còn có cả máu nữa, tôi sợ quá nên ôm nó đến đây liền.”

Tôi cẩn thận đón lấy con mèo Ba Tư từ tay bà Vương, dịu dàng trấn an:

“Cứ giao cho chúng tôi, tôi sẽ kiểm tra cho nó ngay.”

Nhìn chú mèo con rũ rượi trong tay, tôi lập tức tập trung tinh thần bắt đầu kiểm tra và phân tích nguyên nhân.

Sau khi gây nôn xong, Blueberry đã khỏe hơn nhiều, tôi bế nó tới báo kết quả với bà Vương.

“Cái gì? Cô nói ông chủ Lâm là người dễ bắt nạt hả?

“Ha ha ha, tin đó cô nghe ở đâu vậy?”

Ông chủ họ Lâm. Nghe tới họ này, tôi không khỏi tò mò, dừng chân ghé tai nghe lén.

“Tối nay ông Vương nhà tôi dẫn tôi đi dự tiệc ở Quốc Yến. Nghe nói ông chủ Lâm cũng đến, tôi nhất định phải xem thử tận mắt.

“Hồi trước ông Vương vì muốn hợp tác với Lâm thị, đã nhờ không biết bao nhiêu mối quan hệ mới kết nối được, trong lòng tức muốn chết.

“Tiện thể đi xem trò vui cho hả giận luôn.”

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...