Tầm Ninh – Chương 1

1.

Canh khuya, cửa tẩm điện khẽ vang lên một tiếng, rồi bị người đẩy ra.

Nam tử bước vào thân khoác cẩm bào sắc tía thêu mãng xà, lưng buộc đai ngọc khảm hình loan, tà áo quét đất theo từng bước đi thong thả.

Hàng mi kiếm rủ xuống, dung mạo yêu dị đến rúng động lòng người, giữa vầng trán thanh tú lại lộ chút mỏi mệt.

Ánh mắt hắn dừng nơi thân ảnh ta dưới ánh đèn, môi khẽ nhếch, bật ra nụ cười:
“Điện hạ còn chưa nghỉ? Là đang đợi vi thần chăng?”

“Đốc công chưa về, bổn cung sao có thể an giấc.”

Ta bưng bát canh an thần vẫn luôn được ủ ấm dâng lên. Trong lúc hắn nhấp từng ngụm, ta tiến lên cởi mũ quan, xõa tóc cho hắn.

Ngón tay len vào mái tóc đen nhánh như mực, nhẹ nhàng mát xa đỉnh đầu, động tác mềm mại tựa như an ủi.

Giang Tầm – vị Đề Đốc Đông Xưởng quyền thế nghiêng trời lệch đất – có một dung nhan khiến thiên hạ khuynh đảo, sau lưng thiên hạ gọi hắn là “yêu vật”.

Tóc hắn dài mượt, đen tựa mun, buông như suối, đến cả nữ tử cũng khó bì kịp.

“Điện hạ đang nghĩ gì vậy?”

Chẳng rõ từ lúc nào, hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu không lường được.

Rõ ràng là đôi mắt đào hoa khiến người say mê, vậy mà trong đáy mắt lại lạnh như băng giá.

Ta chưa từng dám đối diện thẳng cùng hắn, vội vàng cụp mi, cúi đầu né tránh.

Chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, trầm thấp như gió đêm:

“Điện hạ không hay biết, dáng vẻ cúi đầu của người... mới là thứ khiến kẻ khác khó lòng kìm được vọng tưởng?”

Khóe mắt hắn phủ một tầng hồng nhẹ, đầu ngón tay nâng cằm ta lên, cúi xuống khẽ hôn.

Trong lúc thân thể còn quấn quýt chưa dứt, hắn đã vòng tay ôm ngang eo ta, từng bước đưa ta về phía long sàng.

Một vị trưởng công chúa, đêm đêm uốn mình dưới thân một thái giám, nếu truyền ra ngoài, quả thật là trò cười chấn động thiên hạ.

Thế nhưng những tháng ngày như thế, ta đã sống trọn ba năm.

Ba năm trước, ta cùng tiểu đệ bị quý phi được sủng ái trong cung dồn đến đường cùng. Không còn lối thoát, ta chủ động tới phủ đề đốc tìm hắn.

Khi ấy, hắn thong dong xoay chuỗi Phật châu trong tay, thần sắc ôn hòa, khóe môi điểm một nụ cười khiến người mê loạn tâm thần.

“Điện hạ muốn cầu thần ra tay tương trợ, vậy e rằng phải thể hiện chút thành ý.”

Ta vội vàng gật đầu, “Chỉ cần Đốc công mở lời, thần thiếp nguyện ý đáp ứng.”

Hắn không nói gì, ánh mắt lại tùy ý lướt qua thân thể ta, từng tấc da thịt đều như bị nhìn thấu.

Cuối cùng, hắn nở nụ cười, dịu dàng mà rợn người, tựa như đóa mạn đà la nở rộ giữa đêm tối.

“Thần, chỉ muốn điện hạ.”

Khi đó, hắn chỉ là một tiểu thái giám vừa vào cung không bao lâu, vậy mà chỉ trong năm năm ngắn ngủi, đã bước lên ngôi vị Đề Đốc Đông Xưởng.

Trong hậu cung ai ai cũng truyền tai nhau rằng, hắn dựa vào khuôn mặt và thân thể ấy, từng bước lấy lòng hết kẻ quyền cao chức trọng này đến lão thái giám kia.

Lại không biết đã học được bao nhiêu thủ đoạn dơ bẩn dùng để giày vò người khác.

Ta vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn lớn tiếng quát mắng. Nhưng cuối cùng, vẫn cố nén nước mắt, cúi đầu khuất phục.

“Chỉ cần Đốc công chịu cứu mạng vị hôn phu của thần thiếp... Chỉ cần có thể cứu được người, Chi Ninh nguyện… nguyện để Đốc công tùy ý xử trí.”

Hắn cười càng thêm nhu hòa, ngón tay trắng như ngọc chạm lên cổ ta, từng vòng, từng vòng như xiềng xích bện chặt.

“Sao điện hạ đã khóc rồi? Hay là... giữ lại một ít, đợi đến đêm hãy khóc tiếp.”

 

2.

“Điện hạ sao lại thất thần? Là thần hầu hạ chưa chu đáo chăng?”

Giọng hắn khàn khàn mang theo ý cười tà mị, đồng thời lực đạo nơi bàn tay cũng mạnh thêm vài phần.

Thân thể ta khẽ run lên, nước mắt không kìm được mà lăn dài nơi khóe mắt.

Vừa định bật tiếng nức nở, đôi môi lại bị hắn phủ xuống, ngăn chặn mọi thanh âm.

“Thì ra đêm nay, điện hạ lại thích như thế này.”

Màn lụa tầng tầng, ánh nến lay động, hắt bóng mờ ảo khắp bốn phía loan phòng. Dưới lớp màn đỏ, cảnh xuân triền miên kéo dài đến tận nửa đêm.

Đến khi tất cả kết thúc, thân thể ta đã hoàn toàn kiệt quệ, chỉ có thể cuộn người lại, thở gấp từng nhịp.

Giang Tầm ngồi nơi mép giường, tay chải lại mái tóc dài rối bời đẫm mồ hôi của ta, động tác ôn tồn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vẫn là dáng vẻ ung dung như mây bay gió thoảng.

“Thần hầu hạ như vậy, điện hạ có hài lòng không?”

Cổ họng ta khô khốc, chẳng thể cất lời, chỉ khẽ gật đầu, nhỏ đến mức gần như không thấy.

Dù đã là năm thứ ba, ta vẫn chẳng thể nào chống cự được khi bị hắn đẩy xuống vực sâu nhục nhã ấy.

Tựa như cả thế gian đều tăm tối hỗn độn, chỉ có dục vọng do hắn khơi gợi là biển lửa cuồn cuộn, nhấn chìm mọi lý trí của ta.

Mà suốt những năm dài cùng gối chăn, hắn chưa từng một lần cởi bỏ nội y sát thân.

Ta chưa từng thấy được thân thể thật sự của hắn.

Chỉ có đôi lần lớp vải lay động, ta thoáng nhìn thấy trên làn da trắng nhợt ấy... hình như có vô số vết sẹo chằng chịt.

Đêm nay cũng vậy.

Hắn chỉnh lại những nếp nhăn trên trường bào, đứng dậy.

“Điện hạ nghỉ ngơi đi. Thần còn mấy bản tấu chương chưa đọc xong.”

“Giang Tầm.”

Ta khẽ gọi tên hắn, cố gắng gượng ngồi dậy, đưa tay vòng lấy vòng eo thon gầy mà rắn rỏi kia.

“Đêm lạnh lắm... chàng có thể ở lại bên ta một lát không?”

Hắn thoáng sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, đã vòng tay ôm lấy ta, không hề do dự.

“Được. Thần sẽ ở lại, bầu bạn cùng điện hạ.”

Người đời nói hắn tâm cơ sâu như biển, thủ đoạn tàn nhẫn, sát kẻ như cỏ rác. Vậy mà cái ôm ấy, lại ấm áp đến lạ lùng.

Ta dựa vào ngực hắn, lặng lẽ nhắm mắt.

Dần dần, bình minh ló rạng.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân rối loạn, kèm theo giọng nói hoảng hốt:

“Bẩm Đốc công! Không xong rồi! Không hiểu vì sao, Thẩm Tử Lăng có thể điều động cả cấm quân Kinh Kỳ doanh, đã phá vỡ cửa Tư Mã Môn xông vào hoàng cung! Hắn nói... hắn muốn trừ khử gian thần!”

Người đang ôm ta khẽ khựng lại, hô hấp trở nên nặng nề.

“Là người làm sao, điện hạ?”

Ta mở mắt, thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt không trốn tránh:

“Đúng vậy. Là ta tráo lệnh bài của Đề đốc, cũng chính tay ta đổi lấy binh phù của Kinh Kỳ doanh.”

Khuôn mặt hắn không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, ánh mắt chuyển động, dường như đang nhìn ta thật sâu.

“Thì ra... điện hạ đã trưởng thành rồi. Không còn cần thần che chở nữa.”

Ta bật cười lạnh, bất ngờ đẩy mạnh hắn ra khỏi lòng mình.

“Mọi thứ... đến đây là kết thúc rồi, Giang Tầm. Từ nay về sau, ngươi không còn cơ hội chà đạp ta nữa.”

 

3.

Thẩm Tử Lăng từng là vị hôn phu của ta, cũng là người ta thương nhớ từ thuở thanh mai trúc mã.

Năm ấy, quý phi cấu kết gian thần, vu hãm Thẩm gia tư thông với đệ đệ của ta – Lý Chiêu Ninh – mưu đồ phản nghịch.

Phụ hoàng tức giận lôi đình, lập tức phế bỏ ngôi vị Thái tử của Chiêu Ninh, còn hạ chiếu tru di toàn tộc Thẩm thị.

Trong tuyệt vọng, ta chỉ còn cách tìm đến Giang Tầm – kẻ vừa mới lên nắm quyền không bao lâu – để cầu cứu.

Cuối cùng, Chiêu Ninh bị giam lỏng trong cung, Thẩm gia thoát khỏi án tru di, đổi thành lưu đày.

Còn ta, từng đêm nằm trên giường của một thái giám.

Giang Tầm có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại là kẻ lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn độc hiểm.

Đêm phụ hoàng băng hà, hắn khởi binh ép cung, tiêu diệt toàn bộ bè cánh của quý phi.

Sau đó lập Chiêu Ninh lên làm hoàng đế bù nhìn, bản thân thì nắm giữ triều chính trong tay.

Ta không dám bộc lộ nửa phần bất mãn, chỉ có thể âm thầm liên hệ với Thẩm Tử Lăng, ngầm giúp chàng quay về kinh thành.

Cũng chính ta là người đã lén đổi lấy binh phù, đưa cho chàng.

Thẩm Tử Lăng suất lĩnh Kinh Kỳ doanh phá cổng Tư Mã tiến cung, Giang Tầm bị bắt giữ tại chỗ, áp giải vào Thiên Lao.

Ba năm trôi qua, cuối cùng ta cũng được gặp lại người từng khắc ghi trong tâm can.

Chàng đã dầm mưa dãi nắng, chẳng còn nét thanh tú năm xưa, chỉ còn vẻ phong trần và nặng nề.

Khi đệ đệ ta đề nghị tổ chức hôn lễ long trọng cho chúng ta, Thẩm Tử Lăng chỉ mím môi thật chặt, cúi đầu không đáp.

Ta trở về phủ công chúa đã vắng bóng suốt mấy năm.

Tất cả như một giấc mộng đã phai màu.

Nửa tháng sau, có thánh chỉ ban xuống: Giang Tầm tội ác tày trời, phán xử lăng trì, hành hình sau năm ngày.

Lúc nghe được tin ấy, chẳng hiểu vì sao trong lòng ta lại chẳng thấy vui như bản thân vẫn tưởng.

Chạng vạng hôm đó, một cung nữ bước vào, nói: Giang Tầm trong ngục xin được gặp ta một lần sau cuối.

Ta ngồi trước ngọn nến suốt cả đêm không ngủ.

Đến khi trời vừa hửng sáng, ta đẩy cửa ra ngoài.

“Chuẩn bị kiệu. Đưa ta đến Thiên Lao.”

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...