Ngày cha của Nhậm Thanh Niệm được đưa đi an táng, mẹ chồng nhà hào môn lại chặn ngay trước cổng. Ép cô phải ký đơn ly hôn. “ Hôm nay cô không ký, thì đừng mơ cái xác nghèo hèn kia được chôn xuống đất!” Rượu cay nồng theo từng sợi tóc nhỏ giọt xuống. Cô không cãi vã, chỉ đỏ mắt, khẩn cầu mẹ chồng. “ Mẹ, hôm nay là tang lễ của ba con, có chuyện gì xin để vài ngày nữa được không?” Đáp lại cô, là một cái tát nặng nề. “ Cô có tư cách gì mà mặc cả với tôi?” “ Đừng quên con trai tôi vì ai mà phải nằm viện? Đúng là đồ sao chổi, khắc chết thằng cha nghèo hèn của cô còn chưa đủ, lại muốn hại chết cả con trai tôi?” Khuôn mặt Nhậm Thanh Niệm bị lệch sang một bên, khóe môi tái nhợt rịn ra máu. Cô nhớ lại ba năm trước, đúng vào đêm sinh nhật của Thẩm Huyền Khước. Cô hẹn anh ra ngoài, vốn định cho anh một niềm vui bất ngờ. Nào ngờ đêm ấy anh lại gặp tai nạn nghiêm trọng trên đường đi, trở thành người thực vật. Từ đó về sau, mẹ Thẩm coi cô như sao chổi mang tai ương, luôn nhắm vào cô để gây khó dễ. Năm nay, đã là lần thứ chín bà ép cô ly hôn. Cô mệt mỏi thở dài. “ Con có thể ký… nhưng xin hãy để ba con yên nghỉ trước được không?” “ Không được!” Mẹ Thẩm bất ngờ giật lấy hộp tro cốt, giơ cao lên. “ Cô ký ngay đi, bằng không tôi đập nát cái hộp tro của thằng cha nghèo hèn đó!” Nhậm Thanh Niệm bàng hoàng nhìn mẹ chồng. Khách khứa có mặt đều bắt đầu xì xào. “ Thiếu gia nhà họ Thẩm bị cô ta khắc hại, giờ còn nằm liệt trong bệnh viện đấy.” “ Nghe nói suýt chút nữa thì không cứu nổi, thành người thực vật rồi. Chậc chậc, tôi thấy đấy, ba cô ta chết trẻ như vậy, chắc cũng là bị chính đứa con gái này khắc chết thôi.” Ngón tay Nhậm Thanh Niệm siết chặt đến trắng bệch. Vì muốn cha mình được an táng yên lành, cô chỉ còn cách ký tên.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận