Đứa nhỏ tôi dạy kèm đúng kiểu “xã giao trâu bò”, suốt ngày tìm cách mai mối cho tôi.
Nó cầm iPad, giới thiệu hết tất cả người thân còn độc thân trong nhà cho tôi.
Chỉ duy nhất lướt qua một người.
“Người này không được đâu, cậu út của em dữ lắm. “Cả người toàn cơ bắp, nhìn là thấy đáng sợ rồi. “Giọng cũng trầm, nghe mà lạnh sống lưng.”
Tôi lặng lẽ vuốt lại tấm ảnh, nhìn gương mặt đẹp trai đến phát sáng kia, không nhịn được mở miệng:
“Người này thật ra được đấy.”
1
Lâm Tự Nam mới học lớp Ba, mặt lộ rõ biểu cảm “khó nói nên lời”.
Nó liếc qua ảnh trên iPad, không cam tâm lướt thêm mấy tấm nữa.
“Cô Dụ ơi, cô không thích anh họ bác sĩ hiền lành của em hả?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy còn anh họ vui vẻ hoạt bát của em thì sao?”
Tôi vẫn tiếp tục lắc đầu.
Lâm Tự Nam tuyệt vọng thật sự.
“Nhất định phải là cậu út mặt đơ dữ dằn của em sao?”
Nghe cũng đủ biết, trong lòng nó, cậu út là nhân vật không được hoan nghênh cho lắm.
Tôi liếc nhìn ảnh trên iPad.
Lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, ngũ quan sắc nét, đúng kiểu mặt như AI dựng mẫu ra.
Chưa kể, anh ta còn là kiểu đàn ông cơ bắp, giọng trầm quyến rũ.
Tôi đang nhìn đến ngẩn người, Lâm Tự Nam thở dài thật mạnh.
“Cô Dụ ơi, cô nhìn như muốn chui vô trong iPad luôn vậy á.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Luống cuống tắt iPad, giả vờ bình tĩnh gõ đầu nó một cái.
“Cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ gì không à? “Cô Dụ ai cũng không thích hết, lúc nãy chỉ đùa với em thôi.”
Giờ dạy kèm kết thúc, tôi vội vàng thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.
Lâm Tự Nam cứ khăng khăng đòi tiễn tôi.
Mẹ nó không cản được, đành để nó đưa tôi xuống lầu.
Vừa vào thang máy, nó đã bắt đầu nói xấu cậu út.
“Cô Dụ ơi, cô đừng để bị vẻ ngoài của cậu út lừa, thật ra cậu ấy dữ lắm luôn á. “Mỗi lần cậu trợn mắt với em, tim em muốn ngừng đập luôn. “Cô dịu dàng tốt bụng như vậy, đừng có suy nghĩ dại dột nha.”
Tới tận lúc ra khỏi cửa khu chung cư, nó vẫn còn lải nhải.
Tôi đang định mở miệng ngăn nó lại thì phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Lâm Tự Nam! Con đang nói gì đó hả!”
Người bị gọi tên lập tức lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nó nắm chặt tay áo tôi, chui ngay ra sau lưng tôi trốn.
Tôi quay đầu lại, không xa phía sau là một người đàn ông mặc áo khoác gió.
Ngoại hình anh ta chẳng khác mấy so với trong ảnh.
Tôi nhận ra ngay – đây chính là cậu út “hung thần” của Lâm Tự Nam.
Tôi âm thầm quan sát anh ta từ đầu đến chân.
Lâm Tự Nam nói không sai.
Giọng trầm thật, cơ bắp thật.
Anh ta đi tới, đứng trước mặt tôi, liếc nhìn một cái rồi chuyển ánh mắt về phía bóng người đang trốn sau lưng tôi.
“Dám nói mà không dám nhận? Tôi dạy con như vậy hả?”
Đúng là hơi dữ thật, tôi nghĩ.
Lâm Tự Nam càng lúc càng nắm chặt tay áo tôi, cuối cùng đành cam chịu buông tay ra, bước ra khỏi lưng tôi.
Nó cúi gằm đầu, giống hệt quả cà bị dập.
“Xin lỗi cậu út, con không nên nói sau lưng là cậu dữ, là cậu không xứng với cô Dụ.”
Cái thằng nhóc này…
Xin lỗi thì xin lỗi, kéo tôi vô làm gì.
Một câu của nó đã thành công thu hút sự chú ý của anh ta.
Ánh mắt anh ấy quá mức sắc bén, như thể có áp lực vô hình khiến tôi hơi rùng mình.
Tôi đành phải lên tiếng giới thiệu:
“Tôi là giáo viên dạy kèm của Lâm Tự Nam, tên là Dụ Thi Niên.”
“Văn Dã.”
Anh ta hờ hững thốt ra hai chữ, nhìn kiểu chẳng muốn nói chuyện với tôi chút nào.
Tôi đẩy Lâm Tự Nam về phía anh ta, không kịp chờ thêm giây nào đã muốn chuồn khỏi chỗ này.
“Lâm Tự Nam, cô phải về rồi, em đừng tiễn nữa, theo cậu út về nhà đi.”
Lâm Tự Nam đứng cạnh Văn Dã, đôi mắt long lanh nhìn tôi đáng thương vô cùng.
Bình thường đã dễ thương, giờ còn ra vẻ thế này thì thật khiến người ta mềm lòng.
Tiếc là… cô giáo em đây không giúp gì được.
Tôi cố phớt lờ ánh mắt nó, quay người chạy một mạch.
2
Tôi thuê một căn hộ gần trường.
Lúc về đến nhà thì trời vừa sụp tối.
Tắm rửa xong xuôi, vừa nằm xuống giường thì ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mắt nhắm mắt mở bước ra mở cửa, người bên ngoài như muốn đập luôn cái cửa nhà tôi.
Tôi bực mình mở ra thì chẳng thấy ai.
Còn tưởng là ai chơi khăm, định đóng cửa lại thì phía dưới vang lên một giọng quen quen.
“Cô Dụ ơi?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, Lâm Tự Nam đang ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm.
Nó như thể cả thế giới sụp đổ rồi vậy.
“Cô thật sự ở với cậu út rồi hả? Cô thành mợ út của em rồi à?”
Cái gì với cái gì thế này?
Tôi nhìn thấy nó thì tỉnh hẳn, lập tức ngồi xổm xuống nắm tay nó, nhìn thẳng vào mắt nó, giọng có chút sốt ruột.
“Sao em lại ở đây? Mẹ em đâu rồi?”
Lâm Tự Nam dù còn sốc nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi.
“Mẹ em vừa đi rồi, bữa nay mẹ bận nên đưa em qua nhà cậu út.”
Tôi càng nghe càng mơ hồ.
“Vậy sao em lại đứng trước cửa nhà cô?”
Lâm Tự Nam chớp mắt, nghiêm túc nói:
“Thì đây chính là nhà cậu út mà. “Cô Dụ ơi, cô ở chung với cậu út rồi sao? Vậy anh họ với em họ em thật sự không còn cơ hội nào nữa à?”
Toàn chuyện quái gở gì thế này.
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết thì Lâm Tự Nam đã nước mắt lưng tròng.
Trông buồn thấy rõ.
“Hu hu hu hu… cậu út sao có thể như vậy chứ. “Không chừa cho ai một cơ hội nào hết.”
Nó khóc lóc thảm thương như hoa lê gặp mưa, tôi nhất thời cũng không biết làm sao.
Đành dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó.
Chưa lau xong, trước mặt tôi bỗng xuất hiện một cái bóng.
Lâm Tự Nam bị ai đó nhấc bổng lên, kéo ra đằng sau.
“Cậu út mày còn sống sờ sờ đây, khóc cái gì mà khóc.”
Văn Dã mặc đồ ở nhà, cơ bắp tay rõ ràng, cơ bụng thấp thoáng hiện ra.
Anh ta chau mày, vò rối mái đầu của Lâm Tự Nam.
Thấy cậu út mình xuất hiện, Lâm Tự Nam muốn khóc mà không dám khóc, đứng một bên nấc nghẹn không thành tiếng.
Tôi đứng dậy khỏi sàn thì đột nhiên thấy choáng váng, bước chân loạng choạng rồi ngã về phía trước.
Chết tiệt cái chứng hạ đường huyết này.
Ngay lúc tưởng chừng sắp đập mặt xuống đất, một đôi tay kéo tôi vào lòng.
Tôi hoàn hồn lại, ngẩng đầu liền thấy tai Văn Dã ửng đỏ.
Thấy tôi không sao, anh lập tức buông ra ngay.
Tôi có chút ngại ngùng, nhỏ giọng cảm ơn anh.
Đứng bên cạnh, Lâm Tự Nam không nhịn được mà khụt khịt mũi.
Bộ dạng y như fan CP vừa chứng kiến couple mình ship phát “kẹo đường”.
Văn Dã vỗ vỗ đầu nó, giọng trầm trầm:
“Quấy rầy người ta ngủ từ sáng sớm, xin lỗi đi.”
Lâm Tự Nam bước lên trước với vẻ mặt không cam tâm, bĩu môi nói:
“Xin lỗi, mợ út.”
Phát ngôn gây chấn động.
Tôi lập tức lùi lại hai bước, phủi sạch quan hệ:
“Cô không phải mợ út của em đâu nhé.”
Lâm Tự Nam nhìn hai chúng tôi, gương mặt đầy ngơ ngác:
“Cô Dụ, không phải cô đang ở chung với cậu út em à?”
“Ai nói vậy!”
Tôi phủ nhận ngay không chần chừ.
Văn Dã đứng một bên, mặt lộ vẻ bất lực kiểu “đúng là hết thuốc chữa”.
“Ngốc.”
Anh búng trán Lâm Tự Nam một cái.
“Em gõ nhầm cửa rồi.”
Lâm Tự Nam lúc này mới phản ứng kịp, cười toe toét:
“Vậy là anh họ và em họ em vẫn còn cơ hội hả?”
Cái thằng nhóc này, mới tí tuổi đầu mà làm bà mối nghiện thật sự.
“Chậc.”
“Xin lỗi chưa xong mà còn bày đặt nói mấy chuyện vớ vẩn.”
Văn Dã có phần không kiên nhẫn, lên tiếng nhắc nhở.
Trước uy lực của cậu út, Lâm Tự Nam ngoan ngoãn xin lỗi tôi đàng hoàng.
Xong xuôi, Văn Dã gật đầu chào tôi rồi dắt nó đi vào căn hộ đối diện.
3
Văn Dã không dễ chơi chút nào.
Mới gặp có hai lần mà tôi đã cảm nhận được rõ điều đó.
Bảo sao Lâm Tự Nam sợ anh ta đến vậy.
Nếu là tôi, chắc cũng sợ.
Tôi rửa mặt xong, đang định nấu cơm thì điện thoại trên bàn rung lên hai cái.
Mở ra xem, Lâm Tự Nam gửi mấy tin nhắn thoại.
“Cô Dụ ơi, cậu út em bỏ cuộc được rồi, hình như cậu thích ai đó rồi. “Không biết ai xui xẻo trở thành mợ út của em nữa. “Nhưng làm chị dâu em cũng vui mà, cô có muốn suy nghĩ thử không?”
Cái thằng nhóc này đúng là không từ bỏ hi vọng.
Tôi cố nhịn cười, trả lời một câu:
“Nhắc lại anh họ với em họ em nữa là lần sau tụi mình nghỉ giữa buổi giảm một nửa đó.”
Lâm Tự Nam không trả lời nữa.
Tưởng đâu cuối cùng cũng yên.
Ai ngờ chưa đến mười phút sau, nó đột nhiên gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, Văn Dã đang đứng bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên.
“Cô Dụ ơi, cậu út em đứng cười một mình trước cửa sổ nãy giờ, cô nói coi có phải cậu ấy bị khùng không?”
Khùng hay không thì tôi không chắc…
Nhưng nhìn dáng vẻ đó, khả năng cao là đang trong chế độ yêu đương ngu người.
Tôi vừa định soạn tin nhắn để đánh trống lảng thì…
Nhưng tôi chợt phát hiện có gì đó sai sai.
Tôi phóng to bức ảnh lên.
Góc dưới bên trái có một khung ảnh.
Mà trong khung ảnh… người đó hình như là tôi.
Tôi không thể tin nổi, xem đi xem lại mấy lần, thậm chí còn mở cả album ảnh để so sánh.
Dù chỉ là một bức ảnh chụp từ phía sau.
Nhưng đối chiếu kỹ càng, tôi gần như chắc chắn đây là tấm ảnh chụp cách đây hai năm, lúc tôi làm người mẫu ảnh cho một buổi chụp.
Tôi vừa là giáo viên dạy kèm của cháu trai Văn Dã, lại tình cờ trở thành hàng xóm của anh ấy.
Giờ thì phát hiện ra trong nhà anh ấy có ảnh của tôi.
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mấy năm nay của mình, trong lòng tôi bắt đầu lờ mờ đoán ra điều gì đó…
Nhưng vẫn không dám chắc.
Thế là tôi đăng một bài viết, kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
Chưa đầy một tiếng, đã có hàng đống bình luận đổ về.
Tuy ngôn từ khác nhau, nhưng nội dung thì na ná nhau:
【Rõ ràng là crush âm thầm có kế hoạch từ lâu rồi còn gì.】
【Anh ấy thích bạn đấy, thằng cháu chỉ là một phần trong kế hoạch thôi.】
【Trong đầu tôi lập tức hiện lên hàng trăm cuốn tiểu thuyết!】
Lý trí bảo tôi nên giữ đầu óc tỉnh táo.
Nhưng khoé môi thì lại không nhịn được mà cong lên.
Dù là cô gái lạnh lùng đến đâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện có một anh đẹp trai âm thầm thích mình cũng sẽ cười như con ngốc thôi.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn hết sức cẩn thận.
Nhỡ đâu… tất cả chỉ là hiểu lầm thì sao?
Giờ chứng cứ còn chưa rõ ràng, nhất định phải xác nhận thêm.
Và ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ làm sao để nhìn được khung ảnh đó, cơ hội đã tự dâng đến cửa.
Lâm Tự Nam mời tôi qua nhà cậu út ăn cơm.
“Cô Dụ ơi, cậu út em nấu xong cơm trưa rồi, bảo em mời cô qua ăn cùng.”
Tôi vốn định tỏ ra dè dặt một chút, nhưng Lâm Tự Nam cái thằng nhóc này lại cố tình muốn ngáng đường hai chúng tôi.
“Nếu cô không muốn đi cũng được… Tuy cậu út nấu ăn ngon lắm, nhưng tính tình thì không bằng anh họ em đâu.”
Nghe câu đó xong, tôi lập tức vứt luôn vẻ dè dặt ban nãy ra sau đầu.
Tới nhà Văn Dã.
Anh mặc áo thun đen, bên ngoài khoác tạp dề.
Tôi nhìn đến ngây người.
Lâm Tự Nam vô cùng nhiệt tình đón tiếp tôi.
Nó kéo tôi đi tham quan khắp nơi trong nhà Văn Dã, từ trong ra ngoài.
Ngay cả nhà vệ sinh cũng dẫn tôi xem luôn, nhưng riêng ban công thì lại không đả động đến.
Tôi sốt ruột trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Lâm Tự Nam vẫn thao thao bất tuyệt:
“Haiz, nhà cậu út em đúng là chán chết, chứ nhà anh họ em thì khác hẳn, có bao nhiêu là đồ chơi luôn đó.”
Số lần anh họ được nhắc đến vẫn hơi bị nhiều nha.
Đến lần thứ 101 nó chê bai cậu út, cuối cùng cũng dẫn tôi ra phòng khách.
Khung ảnh đó – chính là tôi.
Chỉ tiếc ảnh không rõ nét lắm.
Cảm giác như bị lấy từ đâu đó về, không phải bản gốc.
Bình luận