“Em… Anh nghe nói em không chỉ quyên góp, mà còn mua cả biệt thự lớn.
Số tiền lúc ly hôn của chúng ta sao đủ được?
Người trúng hai chục triệu vé số lần trước chính là em đúng không?”
Thấy tôi không đáp lời, Chu Hạo tiếp tục:
“Anh đã hỏi đồng nghiệp em rồi, hôm nhận giải em xin nghỉ cả buổi sáng.
Là em trúng đúng không? Em đang giữ trong tay số tiền lẽ ra một nửa thuộc về anh.”
“Chu Hạo, là tôi thì sao, không phải thì sao? Anh quên anh đã ký thỏa thuận chia tài sản lúc ly hôn à? Giờ tôi có bao nhiêu tiền cũng chẳng liên quan đến anh nữa.”
Tôi thản nhiên nói.
“Sở Dĩ, thì ra ngay từ đầu em đã tính toán muốn ly hôn với anh. Em trai em cũng không hề mua nhà, anh tìm hiểu rồi, hiện giờ nó vẫn đang ở ký túc xá công ty! Em cố tình dựng cả vở kịch để ly hôn, em lừa anh từ bỏ tài sản, từ bỏ quyền nuôi Bối Bối, thì ra tất cả là âm mưu của em. Em thật độc ác!”
Giọng Chu Hạo lúc này đã gào lên giận dữ.
“Độc ác? Nếu không phải anh và mẹ anh ở trong phòng âm thầm tính kế giấu tôi để sang tên nhà, tôi đã ly hôn với anh chưa?
Anh biết không, lúc tôi trúng số, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là sẽ mua cho cả nhà anh một căn nhà thật lớn.
Còn anh thì sao?
Chỉ chăm chăm tính cách sang tên nhà sau lưng tôi. Vậy thì ai mới là kẻ độc ác?”
Chu Hạo còn định nói gì đó, nhưng bị mẹ anh kéo lại.
Mẹ chồng tôi nháy mắt ra hiệu cho anh ta im miệng, sau đó tiến đến nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Sở Dĩ à, trước đây là tụi mẹ sai, mẹ biết mẹ sai rồi. Con nghe lời mẹ đi, con với Tiểu Hạo quay lại đi. Căn nhà đó mẹ sẽ bảo Chu Tầm trả lại ngay, sau này căn nhà đó vẫn là của con với Tiểu Hạo, không ai có thể cướp đi được.”
Tôi gạt tay bà ra, lạnh lùng nói:
“Dì à, giờ dì nói những lời này đã quá muộn rồi. Hôm ly hôn tôi đã nói rõ, đó là cơ hội cuối cùng tôi cho Chu Hạo. Là chính anh ta không trân trọng.
Giờ mọi người đều coi trọng căn nhà hơn tôi, được như ý rồi thì cũng đừng làm phiền tôi nữa.”
“Nhưng mà… vẫn còn Bối Bối mà con! Con nỡ để con bé sống trong một gia đình không trọn vẹn sao?” – Bà cố gắng dùng con gái tôi để lay chuyển tôi.
“Nếu một gia đình ‘trọn vẹn’ mà để con tôi có một người cha lệch lạc và một bà nội ích kỷ, thì thà không có còn hơn.”
Câu nói đó khiến mẹ chồng tôi cứng họng, không thốt nên lời.
Tôi hất tay bà đang định níu lại, quay lưng lên lầu, không để tâm đến hai người phía sau vẫn đang năn nỉ không dứt.
10
Không biết Chu Hạo đã moi ở đâu ra được địa chỉ nhà mới của tôi, anh ta liên tục đến khu nhà tìm tôi.
Anh ta hết lần này đến lần khác xin lỗi, kể lể về sự hối hận và những chuyện nực cười trước kia.
Tôi quá mệt mỏi vì bị quấy rầy, đành nhờ bảo vệ cổng không cho anh ta vào khu nữa.
Chu Hạo cũng không ngu – sau khi mất cả vợ, con và nhà cửa, anh ta biết mình đã chơi quá đà.
Anh ta bịa chuyện với mẹ rằng: “Chỉ cần đòi lại được nhà, Sở Dĩ sẽ quay về.” Nhờ đó, anh ta lừa mẹ giúp mình đòi lại nhà từ tay Chu Tầm.
Chỉ là sau bao nhiêu lằng nhằng qua lại, dù lấy lại được căn nhà, nhưng tiền phí thủ tục và lãi vay cũng bay mất hơn trăm triệu.
Mà công ty mới mở của Chu Hạo thì vì thiếu vốn lưu động mà phá sản.
Chu Tầm – em trai anh – vì không còn nhà ở, con không học được ở thành phố, nên bị Tiểu Huệ gây sự suốt ngày.
Về sau, Chu Tầm vẫn chứng nào tật nấy, suốt ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc.
Tiểu Huệ cuối cùng dắt con về nhà mẹ đẻ, không chịu quay về nữa. Nghe đâu giờ hai người đang kiện nhau ra tòa đòi ly hôn.
Về sau, mẹ chồng tôi cũng bị đuổi về quê. Chu Hạo nói tất cả mọi rối ren trong gia đình đều là do bà mà ra, không cho phép bà lên thành phố làm phiền đến cuộc sống của anh ta nữa.
Chỉ là dạo gần đây, bảo vệ mới của khu tôi ở mỗi lần gặp tôi đều đưa cho tôi vài món đồ chơi trẻ con, nói là “một người đàn ông” nhờ gửi lại cho tôi.
Tôi nghĩ, chắc Chu Hạo lần này thật sự đã nhận ra lỗi sai trong quá khứ. Anh ta đang dùng cách riêng của mình để bù đắp tình cảm còn thiếu cho con gái.
Nhưng… đã quá muộn rồi.
Bình luận