Tôi Là Nạn Nhân [...] – Chương 1

Buổi lễ cưới diễn ra đến phần trao nhẫn.

Trên màn hình lớn trong sảnh tiệc đột nhiên chiếu đoạn video rõ nét ghi lại cảnh tôi bị bắt cóc và làm nh/ục.

Vị hôn phu lập tức hủy hôn ngay tại chỗ, quay sang đeo nhẫn vào tay cô bạn thân – Giang Đào Đào.

Giữa vô số ánh mắt khinh bỉ và lời mắng nhiếc, tôi ngã gục trên thảm đỏ.

Anh trai x/ã h/ội đ/en của Đào Đào – Trì Chiến – bước đến đỡ lấy tôi.

Tiếng súng vang lên, ép tất cả phải im lặng.

Anh cho người khiêng đến mười rương vàng làm sính lễ, cầu hôn tôi ngay tại chỗ.

Tôi không còn đường lui đành đồng ý.

Ba năm sau, thụ tinh ống nghiệm thành công.

Khi tôi háo hức muốn báo tin vui cho Trì Chiến, lại vô tình nghe thấy anh ta cùng một người anh em thân thiết đùa giỡn với nhau.

“Lão đại, vẫn là anh cao tay.

Hôm đó tung đoạn video An Hinh bị bắt cóc làm nhục ra, thì cô nàng Đào Đào mới có thể thuận lợi gả vào nhà họ Dung.”

Trì Chiến xoay bật lửa, lạnh nhạt nói:

“Nhà họ Dung là gia tộc danh giá, sao có thể cưới một người đàn bà từng bị bôi nhọ?

Chỉ khi An Hinh bị bẩn, Đào Đào mới có thể trở thành thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.”

Người kia thắc mắc:

“Nhưng Đào Đào đã cưới vào rồi, anh còn cưới một người phụ nữ như An Hinh làm gì?”

“Đào Đào sợ đau, nên dùng cái bụng của An Hinh để sinh con.

Chờ nó sinh ra người thừa kế cho nhà họ Dung, thì địa vị của Đào Đào càng thêm vững chắc.”

Tiếng cười vang dội trong phòng khiến tôi như rơi vào hầm băng lạnh giá.

Hóa ra tất cả những điều tôi tưởng là hạnh phúc, đều chỉ là cái bẫy mà Trì Chiến dựng nên để vắt kiệt giá trị cuối cùng của tôi.

Chỉ để Giang Đào Đào có thể gi./ẫ/m lên xác tôi mà bước lên đỉnh cao.

Tôi lau nước mắt, gọi điện cho ông trùm đối đầu với Trì Chiến.

“Tôi có một phi vụ trị giá mười tỷ, muốn nhận không?”

01

Tiếng đùa giỡn trong phòng vẫn không dừng lại.

“Vẫn là anh Trì thông minh thật.

Đổi vitamin của cô ta thành thuốc phá thai, cô ta không sinh được, đành phải đi làm thụ tinh ống nghiệm.

Nếu cô ta biết phôi thai đó đã sớm bị anh thay bằng con của Đào Đào và Dung Húc, chắc tức đến phát điên.”

“Cô ta có tức chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Đợi cô ta sinh xong, tôi chỉ cần bịa một cái cớ nói đứa trẻ chết rồi, cô ta cũng chỉ nghĩ là mình không giữ được con.

Có thể trải đường cho hạnh phúc của Đào Đào, đó là phúc phần của cô ta rồi.”

Trì Chiến ném bật lửa lên bàn, đứng dậy cảnh cáo.

“Hôm nay một chữ cũng không được truyền ra ngoài.

Tôi phải để cô ta ngoan ngoãn sinh đứa trẻ này.”

Lưu Cương vỗ ngực cười ha hả.

“Anh cứ yên tâm, cô ta ngu hết phần thiên hạ.

Tụi em gọi một tiếng chị dâu, cô ta đã coi mình là bà chủ thật rồi.

Ngày ngày nấu nướng, đưa đồ ăn nước uống cho tụi em.

Cô ta đâu biết, mấy người quay video năm đó đều là do em đích thân chọn từng đứa.”

Có người cười lớn.

“Anh Lưu ác thật đấy.

Sao ngày đó không chọn tôi nữa, tôi cũng muốn nếm thử một lần…”

Một con dao gọt hoa quả đột ngột bay qua, cắm mạnh xuống sàn ngay giữa hai chân gã đàn ông kia.

Gã lập tức tái xanh mặt, sợ đến mức không nói nổi một lời.

“Tao nói rồi, bây giờ An Hinh là vợ tao.

Ai còn dám nhắc lại chuyện đó, tao phế nó luôn.”

Một đàn em rụt rè nói.

“Lão đại, em thấy hình như anh cũng có chút tình cảm với cô ta.

Cô ta yêu anh đến chết đi sống lại.

Anh không sợ một ngày cô ta biết sự thật rồi rời bỏ anh sao?”

Trì Chiến khinh thường bật cười.

“Cùng lắm thì tôi lại cho cô ta thêm một đứa bằng ống nghiệm.

Nuôi cô ta cả đời cũng được.

Một con đàn bà yêu mù quáng, nói vài câu ngọt ngào là lại ngoan ngoãn như con chó chạy đến liếm chân tôi.”

Cả căn phòng lại nổ tung trong những tràng cười lớn.

Tôi đứng ở cửa, cả người như sét đánh ngang tai.

Chỉ biết ôm chặt miệng, run rẩy nuốt nước mắt vào lòng.

Tiếng bước chân vang lên, tôi vội vã quay người chạy xuống tầng dưới.

Rót một ly rượu mạnh, uống cạn trong một hơi.

Cảm giác cay nồng thiêu đốt lan thẳng lên đầu, nước mắt không thể kìm nén nữa tuôn ra như suối.

Tôi ôm ngực, trong đầu vẫn vang vọng từng câu nói độc địa trong căn phòng đó.

Một tuần trước ngày cưới, tôi bị bắt cóc bất ngờ, sống không bằng chết suốt một đêm.

Dung Húc – vị hôn phu – nắm lấy tay tôi đầy tình cảm, nói rằng anh vẫn yêu tôi, vẫn muốn cưới tôi.

Nhưng lễ cưới mà tôi mong đợi lại trở thành vết nhơ suốt đời, khi video bị phát ngay tại hiện trường.

Dung Húc một lần nữa bỏ rơi tôi, khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ.

Chính Trì Chiến đã xông vào, bắn nổ màn hình lớn, ôm tôi vào lòng, gạt phăng mọi lời mắng nhiếc.

Anh ta cho người mang đến mười rương vàng, thề thốt rằng đã yêu tôi từ lâu, nếu không cưới được tôi, cả đời này chết cũng không cam lòng.

Chính ánh mắt kiên định đó đã khiến tôi xiêu lòng.

Vậy mà giờ đây, anh ta lại nói rằng tất cả chỉ để mở đường cho Giang Đào Đào.

Không trách được, hôm đó trong lễ cưới, ánh mắt của Đào Đào nhìn tôi… đúng là mang theo nụ cười kỳ lạ.

Tôi bị bắt cóc, cũng vì Giang Đào Đào nói xe cô ta hỏng, bảo tôi đến đón.

Cô ta đã biết từ sớm, tất cả chỉ là cái bẫy do Trì Chiến giăng sẵn cho cô ta.

Cô ta vừa cười nhạo sự ngu ngốc của tôi, vừa đắc ý vì có một người tình nguyện làm kẻ dự phòng vì mình.

Còn ba năm quan tâm và yêu thương kia, chỉ là Trì Chiến giả vờ để vắt kiệt giá trị cuối cùng trên người tôi.

Thế mà tôi lại xem kẻ đao phủ như vị cứu tinh, thật nực cười!

Ngón tay bấm chặt vào da thịt, tôi nghiến răng, cơn đau và thù hận dâng trào trong lồng ngực, nước mắt không sao kìm được.

Hơi thở quen thuộc từ đỉnh đầu rơi xuống, Trì Chiến hôn lên khóe mắt tôi đầy xót xa, nhưng giữa hai chân mày lại cau chặt.

Trước mặt bao người, anh ta tức giận hét lớn: “Thằng chó nào làm vợ tao khóc, để xem tao có bắn chết nó không!”

Cả đại sảnh im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.

Trì Chiến rút khẩu súng bên hông ra, nhét vào tay tôi, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, giữ chặt tay tôi cùng cầm súng, quét mắt nhìn từng người một.

“Bảo bối, thấy ai không vừa mắt thì bắn luôn, có chồng lo hết cho em.”

Những người bị ánh mắt anh ta lia qua đều run lẩy bẩy như bị cảm lạnh, không ai dám tránh né.

Ở đất T quốc, Trì Chiến là ông trùm của một trong hai băng đảng lớn nhất, chẳng ai dám chọc vào.

Khi nòng súng chĩa thẳng vào đầu Lưu Cương, tôi dừng lại.

Lưu Cương mở to mắt, cả mặt trắng bệch vì sợ.

Câu nói “Lúc trước chính tôi chọn từng người quay video đó” như ma chú vang vọng bên tai tôi.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ hoe, tôi siết chặt ngón tay định bóp cò.

Nhưng ngay lúc ấy, khẩu súng bị ai đó ấn xuống.

2

“Vợ à, bác sĩ nói em đã làm ống nghiệm thành công rồi, đừng để thấy máu, sợ ảnh hưởng đến em bé.”

Anh ta nhẹ nhàng dỗ dành tôi, ánh mắt tràn đầy quan tâm, không chút sơ hở.

Tôi suýt chút nữa phải vỗ tay khen ngợi khả năng diễn xuất của anh ta.

Thấy sắc mặt tôi không ổn, Trì Chiến chú ý đến ly rượu trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi hỏi nhỏ:

“Vợ đến đây lâu chưa? Sao không lên tìm anh?”

Câu nói nghe nhẹ nhàng nhưng lại là một lời dò xét tinh vi.

Tôi cụp mắt, thản nhiên đáp: “Mấy người đàn ông các anh ở trên đó bàn việc, khói thuốc mù mịt, em không thích.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa đầu tôi, rồi gọi người mang trà giải rượu đến.

Người giúp việc vừa đưa trà đến, Trì Chiến đột nhiên rút súng, bắn thẳng vào đầu cô ta.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, máu đặc văng thẳng vào mặt, người giúp việc vẫn giữ nguyên tư thế đưa trà, mắt trợn trừng rồi ngã gục xuống.

Tôi run môi, dạ dày quặn lên dữ dội, suýt nôn ra tại chỗ.

Trì Chiến lại thản nhiên như không có chuyện gì, đặt súng xuống, dùng tay áo cẩn thận lau sạch máu trên mặt tôi.

Anh ta bưng ly trà, đút từng ngụm cho tôi uống.

Tôi nuốt một cách máy móc, toàn thân run rẩy.

Khóe mắt liếc thấy Lưu Cương ra lệnh cho người kéo xác giúp việc đi.

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...