Vợ Chồng Có Biến [...] – Chương 1

Tôi là luật sư đại diện cho nguyên cáo.

Giữa giờ nghỉ tại phiên tòa, tôi vừa bước vào nhà vệ sinh thì bất ngờ bị ai đó ép sát vào tường.

Chưa kịp nhìn rõ mặt, môi anh đã áp xuống, nóng bỏng và dồn dập.

Người vừa lạnh lùng lý trí tại tòa – luật sư đại diện cho bên bị cáo – giờ đây lại ôm chặt lấy eo tôi, giọng khàn khàn mà hôn tôi ngấu nghiến.

"Vợ à, lúc em mắng người ta nhìn gợi cảm chết đi được."

1

Không sai, luật sư bên bị – Tiêu Hứa – chính là chồng tôi đã giấu hôn suốt 3 năm nay.

Việc này cả giới luật đều không hay biết, đến cả bố mẹ hai bên cũng chưa từng gặp mặt.

Chúng tôi không công khai đơn giản vì công việc.

Cùng làm trong ngành, khó tránh khỏi cạnh tranh. Ẩn hôn giúp cả hai bớt được không ít rắc rối.

Nhưng hôm nay, rõ ràng Tiêu Hứa không kiềm chế được.

Anh ôm chặt eo tôi, chiếc khuy phía sau váy công sở bị siết đến căng cả ra.

Trong lúc cả hai đang thở gấp, nụ hôn càng lúc càng cháy bỏng thì đột nhiên có tiếng động ngoài cửa vang lên.

Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy thân chủ của mình đang đứng chết trân ở cửa với ánh mắt sững sờ.

Xong đời, tiêu rồi!

Tôi đạp Tiêu Hứa một cú, vội vàng đuổi theo thân chủ.

"Chị Tần, xin chị cho em giải thích!"

Đây là vụ ly hôn của một trong những người giàu nhất thành phố.

Thân chủ của tôi – người đã cùng chồng gây dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng – sau khi phát hiện chồng ngoại tình đã lập tức quyết định ly hôn.

Nếu không có gì bất trắc, tôi có thể khiến chồng cô ấy phải ra đi tay trắng.

Tiền thù lao của vụ này, ít nhất cũng bảy chữ số.

Nên bằng mọi giá, tôi phải giữ chân cô ấy lại.

Chị Tần dừng bước, sắc mặt lạnh lùng.

"Luật sư Lâm, cô làm vậy là vi phạm đại kỵ trong nghề đấy biết không?"

"Em xin lỗi, Tiêu Hứa là bạn trai cũ của em. Em không nói trước do hồi đó, anh vì muốn cưới con gái nhà gia giáo nên đã chia tay em."

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt chị Tần dịu đi đôi chút.

"Lúc nãy là anh quấn lấy em. Chị yên tâm, trong giới luật sư này, em là người giỏi nhất về án ly hôn. Em không đời nào tự hủy danh tiếng vì một người yêu cũ."

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt nghi ngờ trong mắt chị Tần dần biến mất.

"Thật sự là bạn trai cũ?"

"Vâng. Em nhất định sẽ khiến hai tên đàn ông cặn bã kia phải trả giá."

Sắp vào phiên tòa tiếp theo rồi, dù chị Tần có nghi ngờ cũng không thể thay luật sư giữa chừng.

Tạm thời ổn rồi.

Xin lỗi nhé, Tiêu Hứa, hiệp hai này em phải tung tuyệt chiêu rồi.

2

Vì khoản thù lao bảy chữ số, trong hiệp hai tôi vùi dập Tiêu Hứa đến mức anh câm nín không phản bác được một câu.

Tôi lập luận trôi chảy như nước chảy mây trôi, cộng thêm chứng cứ mà chị Tần cung cấp đủ đầy đã khiến gã chồng cặn bã kia phải rơi lệ ngay tại tòa.

Hắn cúi đầu nhận sai, nói bản thân đã quá sai lầm, không nên vứt bỏ người vợ từng cùng mình vượt khó.

Hắn thành khẩn cầu xin thân chủ tôi cho cơ hội làm lại.

Tôi liếc nhìn cái bụng phệ sắp chạm 50 ký của hắn rồi quay sang nhìn chị Tần vẫn còn xuân sắc, quyến rũ, không nhịn được mà cười khẩy.

"‘Vợ tào khang* hả? Câu này nghe hợp với anh hơn đấy. Anh đứng cạnh chị Tần chẳng khác gì một ông chú."

*: “Vợ tào khang” (糟糠之妻 - zāo kāng zhī qī) là một cách nói có nguồn gốc từ văn hóa Trung Hoa cổ, dùng để chỉ người vợ đã cùng chồng trải qua những năm tháng nghèo khổ, gian khó, khi người đàn ông chưa có gì trong tay.

Trong phiên tòa, dù bị cấm công kích cá nhân nhưng thẩm phán cũng không cắt lời tôi.

Tiêu Hứa vẫn giữ vẻ bình tĩnh, song ánh mắt có phần u ám, như thể biết chắc mình sắp thua.

Anh lên tiếng yêu cầu tôi dừng việc công kích thân chủ, đồng thời lấy lý do cảm xúc của bị đơn kích động để xin tạm ngừng phiên tòa.

Nhưng kết quả đã rõ như ban ngày, Tiêu Hứa thừa hiểu.

Những gì anh làm bây giờ chỉ là cho gã cặn bã kia cảm giác “tôi đã cố gắng hết sức”.

Ra đến cửa tòa án, Tiêu Hứa bị gã thương nhân trách móc vài câu, còn chưa kịp phản ứng, thân chủ của tôi đã tát hắn một cái trời giáng.

Chị ấy ngẩng cao đầu rồi tát luôn một cái nữa vào mặt Tiêu Hứa.

Tiêu Hứa bị đánh cho choáng váng, đứng đờ người ra tại chỗ.

Không ai nói trước rằng thua kiện xong còn bị ăn tát thế này.

"Phát đầu là tôi tát thay luật sư Lâm. Hai tên đàn ông cặn bã!"

Chị Tần, chị đúng là chị gái tốt của em.

Tôi suýt nữa cười thành tiếng, theo chị lên chiếc Maybach sang trọng.

Vừa ngồi vào xe, chị ấy đã gọi phòng tài chính chuyển tiền thù lao.

"Tại sao lại nhiều hơn 500 ngàn vậy?"

"Để bù đắp việc em bị hắn quấy rối."

Tiêu Hứa, cái tát đó đáng giá 500 ngàn, không lỗ đâu.

3

Về đến nhà đã là đêm khuya.

Vừa mở cửa, tôi đã ngửi thấy mùi rượu phảng phất trong không khí.

Tiêu Hứa nằm nửa người trên ghế sofa, áo sơ mi mở khuy, trên người vương chút mùi thuốc lá.

Anh hôn lên má tôi với dáng vẻ bá đạo như muốn chiếm lấy thành trì.

Tôi lập tức phản công, đẩy anh ngã xuống, ngồi đè lên người anh rồi bật đèn.

Ánh sáng khiến anh hơi nhíu mày, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, vẻ đẹp nam tính đầy dụ hoặc.

Nếu không phải vì anh ở tòa án thể hiện kiểu “trai ngoan giả tạo” quá mức hấp dẫn, tôi cũng chẳng đến mức không kiềm được lòng, gây ra cảnh tượng xấu hổ trong nhà vệ sinh.

Tôi nhéo má anh một cái.

Luật sư trẻ tuổi đang lên này từ khi bước chân vào nghề đến giờ chưa từng thua kiện.

Nhưng tôi cũng đâu có thua kém, trong các vụ ly hôn, gần như trăm trận trăm thắng.

Chúng tôi là kiểu “vương không gặp vương” trong giới luật, ngoài mặt như chẳng quen biết, thậm chí còn được xem là đối thủ cạnh tranh.

Không ai biết rằng, chúng tôi quấn lấy nhau mỗi đêm, còn nồng nhiệt hơn cả tân hôn.

"Cảm giác lần đầu thua kiện thế nào?"

Tôi trượt khỏi người anh, rót một ly champagne.

"Không ảnh hưởng lắm. Nhưng anh bắt đầu thấy tiếc vì trước giờ cứ né những vụ án em nhận."

Bị ngược mà nghiện à?

Tôi lắc nhẹ ly rượu, mỉm cười nhìn anh.

"Luật sư Lâm, nghe em biện hộ đúng là một loại hưởng thụ."

Tiêu Hứa ôm lấy eo tôi một lần nữa.

"Chỉ là anh vừa mất hợp đồng đại diện pháp lý trị giá cả triệu một năm. Em tính đền bù anh sao đây?"

4

Tôi cứ tưởng cái “đền bù” mà Tiêu Hứa nói là kiểu "trả bằng thân".

Không ngờ sáng hôm sau, vừa bước vào văn phòng, tôi đã thấy anh ở đó.

Tiêu Hứa vốn là át chủ bài của công ty đối thủ, tôi không hiểu sao anh lại đột ngột nhảy việc, mà còn giấu như mèo giấu cứt, không hề hé miệng với tôi một lời.

Nhưng nghĩ lại, tôi cũng chẳng có tư cách chất vấn.

Từ trước đến nay, chúng tôi vẫn giữ bí mật về sự nghiệp với nhau.

Tiêu Hứa mặc vest bảnh bao, dáng vẻ tinh anh, nói chuyện lịch sự với đồng nghiệp.

Ngay sau đó, sếp tôi đẩy cửa bước vào văn phòng.

Tiêu Hứa đi theo vào, giả vờ như không quen tôi.

"Sở Lâm, Tiêu Hứa, hai người chắc từng gặp rồi nhỉ?"

Hôm nay sếp vui ra mặt.

Dưới trướng ông ta bây giờ là hai vị luật sư nổi tiếng nhất thành phố, xác suất này còn khó hơn trúng xổ số.

"Hai người phối hợp với nhau đi."

"Phối hợp?"

Tôi nhíu mày. Phối hợp cái gì?

"Vụ của Tập đoàn Thịnh Đại trước giờ do em phụ trách, nhưng dạo này em muốn nghỉ phép đúng không? Giao lại cho Tiêu Hứa xử lý nhé."

Hay thật. Vừa vào đã cướp phần của tôi rồi.

Dù vụ này không phải nguồn thu chính của tôi, nhưng mỗi năm cũng kiếm được bảy tám trăm ngàn.

Tiêu Hứa, anh đúng là chẳng chê tiền ít.

"Được thôi."

Cánh cửa văn phòng khép lại.

Bên ngoài, đồng nghiệp nào cũng vờ làm việc chăm chỉ, nhưng thỉnh thoảng lại len lén liếc về phía tôi.

Tôi mặt lạnh đi đến bên cửa kính sát sàn, kéo mạnh rèm xuống.

"Căng rồi, luật sư Lâm giận rồi!"

Tôi không nghe rõ lắm tiếng thì thầm bên ngoài, nhưng ngay giây sau, tôi đã túm lấy cà vạt của Tiêu Hứa, đè anh lên bàn.

Support Author

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...